A đã từng nói thích e, e bảo e k thích lấy chồng xa, a bảo sẽ về ở rể nhà e! E bảo 4năm nữa e mới lấy chồng, lúc đấy a 29t rồi đấy, a bảo a sẽ đợi được! Nhưng ngày ấy e chỉ 1 mực từ chối, e sợ a yêu e, nếu e k yêu a thì sẽ làm a đau khổ thêm 1 lần nữa vì mối tình đầu đã làm a suy sụp và bị tổn thương, e muốn a phải luôn vui vẻ và sống hạnh phúc! Mối tình thứ 2 của a cũng k đi được đến đích vì a vẫn bị ám ảnh bởi mối tình đầu và vì a vẫn hay nhớ tới chị ấy, a k muốn làm ng a mới quen bị tổn thương nên đã quyết định chia tay! Nhưng giờ đây ý nghĩ muốn yêu a và được a yêu cứ xâm chiếm suy nghĩ e làm e hay nghĩ đến a và cả trong mơ cũng gặp a. E muốn dùng tình yêu của mình để làm a hạnh phúc, để a k thấy đau mỗi khi ký ức về mối tình đầu lại ùa về, e nhận ra e ích kỷ khi muốn a là của riêng e khi a bảo với e rằng a vừa quen 1 cô gái mới! Nhưng hiện thực đã khiến e lùi bước, e chưa có gì cả vì e vẫn đang là sv và e là 1 đứa con gái ít nói! A thi khác, a có học thức, có sự nghiệp, giao tiếp giỏi, hiểu biết nhiều và điều quan trọng là e nghĩ rằng e k phải ng con gái mà a yêu! E k muốn mình ích kỷ khi bắt a phải chờ đợi e, k muốn ảnh hưởng đến việc a tìm hiểu những ng con gái khác, có nhiều ng tốt hơn e và phù hợp với a hơn e bây giờ!
Khi e viết ra những điều này e k xúc động như e từng nghĩ, e cảm nhận được sự bình yên và lòng mình phẳng lặng!
Có phải e đã yêu a hay chỉ như cơn gió thoáng qua làm chiếc lá rung động, khi gió đi mất lá sẽ trở về vị trí vốn có của nó mà không đi cùng gió?