Em đã gửi 1 số bài, và lần này là lần e thấy buồn và rối bời nhất. Em xin kể chuyện của em.


Em năm nay 27, ngy 31. Bọn em yêu nhau được hơn 1 năm rồi.


Em nói qua về a ấy 1 chút:: A ấy là con nhà nghèo, xuất thân từ gia đình làm nông và đông anh em, chỉ mỗi a ấy quyết tâm học và đỗ đại học, hồi đi học a ấy cũng vừa học vừa làm để nuôi thân. Giờ đã xin đc vào nhà nước, đang nuôi cô út học đại học năm nay ra trường, rồi phải có trách nhiệm xin việc cho bé đó nữa, vì cả nhà ko ai lo đc cả. Từ những j a đã có đc hôm nay, em thấy a ấy là ng có chí, sống có trách nhiệm vs bố mẹ, em út.


Về tính cách, theo như em thấy thì a ấy là ng chững chạc, hiền lành, có chí và sống có trách nhiệm. Yêu em, a rất ít khi làm e buồn, em chỉ toàn kiếm cớ để thi thoảng giận vậy thôi. A thương em, quan tâm và chiều chuộng em. A chưa bao giờ thất hứa vs em cả. Nói chung e rất tự tin là a ấy yêu em nhiều. Mặc dù khi yêu, cũng có lúc trầm lúc bổng, nhưng bọn e chưa bao giờ giận nhau quá 2 ngày. Thời gian rảnh rỗi, a đều dành hết cho em, sửa sang lại chỗ ở cũng hỏi ý kiến em xem em thích như thế nào....


Tết vừa rồi anh cũng đã đưa em về quê a ấy đi chơi bạn bè, họ hàng. Em cảm nhận tình cảm của a chân thành và cũng mún cưới em.


Em kể sơ qua như thế để các a chị hình dung đc tình yêu của bọn em.


Về em:: Gia đình có khá hơn a ấy (nhưng em chẳng quan trọng điều này, em yêu a ấy vì con người a ấy, và e ko sợ khổ).


Em ra trường 1 năm rồi chưa xin đc việc, 2 đứa vẫn bảo nhau khi nào em ổn định khi đó sẽ cưới để sinh con đẻ cái cho đỡ khổ, mà a ấy cũng vất vả quá rồi, lương công chức nhà nước ko thể nuôi thêm cả em nữa, sẽ rất khó khăn, mà e cũng ko mún a khổ.


Đợt rồi em thi công chức có chạy tiền nhưng ko đc, tiền mất tật mang em suy sụp mấy ngày liền, vì em kì vọng quá, cứ tưởng sắp đc cùng a về chung 1 mái nhà, cuối cùng mọi thứ trở về vạch xuất phát. Khi biết tin em trượt, e đã nt bảo a ấy đừng yêu em nữa, hãy yêu ng nào có thể sớm cho a 1 gđ, lúc đó a đang đi công tác thì chạy về ngay vs em, đưa em đi ăn, kể chuyện cho e nghe và động viên em.


Ngày hôm sau a đi công tác, e vẫn hoảng loạn nhắn tin đẩy a ra xa (lúc đó a đang trên đường đi công tác và ngồi cạnh xếp nên ko trả lời tin nhắn đc) em càng tức giận, em nói a là thấy em trượt rồi nên a ngãng em ra ko trả lời tin nhắn nữa chứ j,a bảo a đang ngồi cạnh xếp ko thể nt đt đc, bảo em là đến nơi a gọi, nhưng em cứ điên cuồng nt, đt rồi ép a nói lời chia tay, a bảo ok nếu e muốn rồi tắt máy. Em khóc như điên.


Sau 2 tiếng, a nt bảo e là :em nghỉ ngơi đi cho khỏe, mai mốt em tĩnh tâm trở lại thì a gọi lại cho em nha. Em ok.


Đến tối trước khi đi ngủ, a vẫn nhắn tin chúc em ngủ ngon như bt. Em đọc tin nhắn mà ứa nước mắt. Nhưng em ko trả lời vì em ko biết nói j cả.


Em ko muốn xa anh, nhưng em ko biết phải bắt a chờ đến bao giờ, thời buổi khó khăn, sao mà số em xin đâu cũng trượt. Em hoang mang về cuộc đời.


Kể từ tn đêm qua của anh, em cũng ko nt, ko đt lại cho a nữa. Giờ e đang băn khoăn có nên tự rút lui để a đi tìm hp khác. Em thương a ấy và em chẳng muốn a ấy khổ vì em. 27 tuổi mà e chưa có nổi 1 việc làm.


Cả nhà xin cho em lời khuyên, tâm trạng em đang tuột dốc thảm hại.


Cảm ơn các anh chị đã bớt chút thời gian đọc hết tâm sự của em !