Thiên Lam nhìn vào mắt Bảo và hỏi:


-Trong 10 năm qua, có lúc nào anh yêu em ko?


Bảo cười bùn:


-Em ko cảm nhận đc sao? Anh ko thể làm chuyện ấy với ng mà anh ko yêu được. Anh nhớ từng chi tiết trên cơ thể em. Anh cảm nhận đc hơi ấm của em. Anh cảm nhận đc cả cấu tạo của em bên trong. Anh học về sức khỏe sinh sản nữ mà, em quên ah. Em ko phải là người đẹp nhưng em rất đặc biệt. Ở bên em anh thấy rất thoải mái, anh lại được là chính mình, ko che giấu, ko cần suy nghĩ


Thiên Lam nhìn a, vẻ đượm buồn (nhưng cố giấu):


-Vậy sao a ko làm gì hết mà cứ để cuộc đời của 2 chúng ta càng lúc càng trôi xa nhau. 10 năm rồi, và giờ a lại ngồi đây và nói rằng a yêu e, đến giờ vẫn còn tình cảm.


Bảo nhìn xa xôi, nhưng giọng a thì khẳng định:


- Chúng ta là 2 đường thẳng song song ko bao giờ cắt nhau em ah


- Anh nhận ra điều đó từ lúc nào? Thiên Lam thất vọng hỏi Bảo


- Lúc em và anh nói chuyện điện thoại tới sáng, nói từ khóc đến cười, từ vui vẻ đến cãi nhau. Em có nhớ đêm đó ko? Anh nhận ra rằng em quá cứng cỏi, em ko chịu thua anh trong bất kỳ chuyện gì. Chúng ta có nhiều quan điểm ko thuận cùng nhau. Lúc đó anh nghĩ rằng em ko thích hợp cho cuộc sống gia đình.


Thiên Lam lờ mờ cố nhớ ra, vì chuyện đã cách đây nhiều năm, cô cũng ko phải là người sâu sắc, chi tiết đến mức nhớ tất cả mọi thứ, dù là thứ đã làm cô đau đớn. Có lẽ vì thế mà cô dễ sống, dễ gần, ít chịu đau khổ. Cô bướng bỉnh cãi lại:


-Sao anh biết chắc như vậy. Khi gặp môi trường khác, con người sẽ thay đổi, người như em sẽ ko bỏ chạy và sẽ giải quyết tận cùng vấn đề. Giống như bây giờ em có chồng, có con, sống chung nhà chồng, chẳng lẽ xảy ra chuyện em lại bỏ chạy hay sao? Em cũng phải gồng lên để giải quyết, nếu khó quá em cũng phải nương theo để mua sự êm ấm trong nhà thôi. Phụ nữ mà anh.


Ánh mắt Thiên Lam rắn rỏi nhìn Bảo, rồi 2 người im lặng, mỗi ng theo đuổi 1 suy nghĩ. Cô 32 tuổi, lấy chồng 3 năm và có 1 cô con gái 2 tuổi. Còn Bảo thì đã lấy vợ 7-8 năm trước, đã li dị, có 1 con gái 6 tuổi. HIện anh đã cưới vợ lần thứ 2. Bảo hơn Thiên Lam 1 tuổi. Hai người gặp nhau khi anh là 1 team leader cho 1 trung tâm anh ngữ, còn cô là 1 cô sinh viên mới ra trường đi tìm công việc bán thời gian.


…..10 năm trước, Thiên Lam choáng ngợp ngay lần đầu tiên khi gặp anh, vì so với 1 con bé mới ra trường, anh như là một biểu tượng của thành công. Áo sơ mi trắng, tay măng set, cravat sâm màu, dù anh hơn Lam có 1 tuổi nhưng hình như anh chững chạc hơn cô gấp nhiều lần. Thế là Thiên Lam quyết định cưa đổ anh. Cô nhắn tin làm quen, điện thoại cho anh. Anh cũng lịch sự trả lời, rất dè chừng, đại khái là em tên Thiên Lam, em có thể làm quen với anh đc ko? (thật sự giờ Lam ko nhớ hết những câu đối thoại cách đây 10 năm). Còn anh đại ý là anh nghi ngờ Thiên Lam là gián điệp của công ty đối thủ nên anh trả lời Lam nhát gừng. Điều đó càng làm cô phấn khích, hiếu thắng, mún có anh cho bằng được. Rồi những câu chuyện không đầu, không đuôi đã làm anh tin rằng cô ko phải là gián điệp hay là đối thủ của anh. (nghe bùn cười nhỉ, lúc đó cô ko thể nghĩ ra rằng có 1 người lại nghĩ mình là gián điệp hay nội gián gì, giống như phim hồng kông vậy). tình cảm cô dành cho anh cứ thế lớn dần. Tuy nhiên, những câu chuyện của 02 đứa toàn là ko đầu ko đuôi, tuyệt nhiên anh ko nhắc về người yêu, chỉ nói anh là con một, gia đình rất gia giáo, thành tích học của anh rất tốt, ở tuổi 23 anh đã là team leader của 1 trong những trung tâm anh ngữ hàng đầu Sài gòn lúc đó. Đó là tất cả những gì Thiên Lam biết về anh.


Về phía mình, Thiên Lam tâm sự rất nhiều với anh, về việc mẹ cô vừa mất do ung thư, rồi cô mới ra trường, thất nghiệp, ba cô xin cho cô một chân làm nhân viên nhà nước, lương ba cọc ba đồng. Cô không thích công việc đó lắm và lun muốn nghỉ làm (nhưng cô chưa bao giờ quyết định nghỉ việc trong 10 năm qua).


Điều đáng nói, và cô rất ghét phải nghĩ đến, đó là tuy cô và anh có tình cảm với nhau, nhưng trong 10 năm qua, cô và anh chưa bao giờ thừa nhận điều đó, cả 2 đều đang dò xét lẫn nhau, như đã nói trên, 10 năm sau anh mới chocô biết là cô ko thích hợp làm vợ anh, còn Lam thì lại nửa mún chia sẻ thật nhiều với anh, nửa muốn tỏ ra ko quá tầm thường, bi lụy trước mặt anh nên cả rơi vào một mối quan hệ không thể lý giải, không thể định nghĩa. Xung quanh 2 người ko còn 1 người bạn bè thứ 3 nào để kết nối, giống như một mối quan hệ cô độc, lặng câm, ko ai biết đến, nên cho dù cô có đau bùn, hay có ko tìm đc anh thì chỉ có biết chờ đợi anh gọi lại, chứ ko biết phải tâm sự với ai hay bấu víu vào đâu để giải tỏa, để hy vọng.