anh hồn nhiên, anh vô tâm hay anh cố tình, dành cả 1 ngày valetine để đi chơi cùng 1 cô bạn ở HN mới vào chơi mấy ngày nay, e thắc mắc, vào lâu mà, sao ko để ngày khác, tại sao phải là ngày hôm nay? anh ngụy biện, có phải mình anh đâu em, còn thêm thằng Ng nữa mà...
7h30 tối, anh đến nhà, ko quà ko hoa, ko có 1 sự chuẩn bị hay tâm ý nào, chỉ đơn giản đi vòng vòng ngoài đường, nói cười hồn nhiên, e khóc, e im lặng, a giận ngược, a làu bàu...em sượng trân, chết lặng, và đau...bạn trai của em, đối với em thế này vào ngày Lễ tình nhân ư?
em khóc, khóc như ko còn gì để khóc, và em chia tay, chia tay vào cái ngày những kẻ iu nhau trên thế gian này đang ngập tràn hạnh phúc, thì em khóc...đỏ hoe mắt, tái buốt lòng, vậy là mình chia tay...
anh im lặng, anh chấp nhận lời em nói, anh chìm vào thinh lặng của anh, anh có uy nghĩ gì chăng? có bao giờ thấm được nỗi đau của em khi ấy, em ko nhận được gì cả, ngoại trù sự vô tâm và ơ hờ của anh, vào cái ngày gọi là Lễ tình nhân
quà Valentine, e vẫn treo ở xe, e vẫn muốn tặng, vì e đã mua nó, vì e đã nghĩ về anh khi e mua món quà ấy..
3 ngày sau, có người hỏi em vì sao lại chia tay, sượng trân, rồi cười gượng, lấp liếm, cười, vì anh ko tặng quà cho nên chia tay!!!
khoảng thởi gian dài nhất của sự im lặng và xa cách dù ngày nào cũng giáp mặt, có lẽ sẽ kéo dài mãi ...nếu em ko vào viện hả anh,
1 tháng sau, e vào viện cấp cứu, nằm viện 1 tuần, a ở bên chăm sóc ân cần, a thể hiện iu thương vụng về của mình,
ra viện, cũng là lúc mình chính thức quay về với nhau, nhưng ám ảnh và nỗi đau của Velntine này sẽ ko bao giờ phai nhạt trong em, vết cắt sâu dù có liền da thì vẫn để lại sẹo, phải ko anh?
Valentine năm này, mùng 1 tết, 14.2.10
giao thừa, em chờ điện thoại của anh, tin nhắn chúc mừng ngày 14.2 e gửi đi vẫn chưa đến anh, lại là kẹt mạng,
tết năm ngoái, đúng giao thừa, anh đã gọi cho em, để chúc mừng, để hỏi thăm em, tết năm ngoái ko phải là valentine!
em chờ, chờ mãi ko có điện thoại của anh,
00.30 ọi cho anh, nhận được giọng ngái ngủ của anh, em chỉ kịp hỏi anh đang làm j, rồi cúp máy, để anh ngủ,
nhận được tn của anh, ngắn gọn 1 câu gọn gàng, đọc mà vô cảm, ko bik anh viết cho ai,
tin nhắn em nhận đc vào ngày hôm nay, gọn gàng đơn giản thế thôi,
hụt hẫng, 1 chút buồn, anh biết ko?
ngày mùng 1, anh đi chơi với nhà, với bạn, e đã gọi cho a bao nhiêu cuộc dt hả a?
trưa mùng 1, chat với a dc 1 thoáng,
ko có lời nói dịu dàng, ko có đã động gì đến 14.2, ko yêu thương, ko ân cần
vẫn cái cách nói của a, cụt lủn, giựt cục, mùng 1 tết, a lại phàn nàn, lại làu bàu
tối, chờ a đi chơi với bạn về, chờ anh online,
lại nhận được cách nói vô tâm ơ hờ của anh,
đơn giản quá hả anh, tình cảm của anh đơn giản thế thôi sao? e có sai ko? khi đòi hỏi ở a 1 chút yêu thương ấm áp, 1 chút gì đó đặc biệt vào cái ngày dc koi là đặc biệt này hả a?
tối, ôm gối khóc, khóc ướt sũng gối mà vẫn ko thể vỗ về lấy chính mình,
cứ Valentine là e phải khóc sao a? ngày đâu tiên của năm mới, e ko nhận dc niềm vui nào, sao lại làm đầy mình bằng nc mắt?
chia tay, anh biết ko? ko phải chỉ đơn giản khi ng ta hết yêu?
là khi ng ta muốn buông tay, bởi ko hẳn nắm chặt tay đã là hạnh phúc, đó anh!