Cần lời khuyên của các mẹ! Bản thân tôi chưa thể tìm ra cách giải quyết
Chào webtretho, t đang cần rất nhiều lời khuyên từ các mem của web về vấn đề của m, t đang không biết phải làm gì tiếp theo.:
Hôm nay là lần thứ 2, tôi đến phòng khám, thai được 7 tuần 2 ngày. Tôi và a đã cuộc nói chuyện, nhưng thật không may ý kiến tốt nhất của người này lại ko phải ý kiến tốt đối với người kia. A khuyên tôi nên bỏ đứa bé, còn tôi thật lòng là không thể bỏ nó.
Anh chia sẻ với tôi rằng, chúng tôi đều chưa sẵn sàng, chưa có đủ điều kiện cho nó một cuộc sống tốt, a đã có một công việc nhưng chưa ổn định, còn tôi thì đang học năm 2, rất khó có một điều kiện tốt để nuôi nó...Tất cả những suy nghĩ đó cũng là tất cả những gì tôi từng nghĩ...nhưng rồi tôi đã nghĩ khó khăn nào cũng có thể vượt qua, nhưng một khi mất đi thì không thể tìm lại được. Tôi thậm chí có thể hi sinh nhiều điều vì đứa trẻ.
. Suy nghĩ lâu mà cũng chẳng tìm được cách giải quyết nào.. tôi đã nói với a rằng :” a quyết định thế nào thì e làm theo”. Khi bị dồn vào bế tắc,không có lối thoát, tôi chỉ còn cách đổ dồn hết cho a giải quyết. Anh do dự và không thể trả lời.trước đó a có nhắn tin cho tôi rằng “ dù sao e vẫn luôn có a bên cạnh” lúc đó tôi gần như có thể yên tâm rất nhiều. Đôi khi sự quyết đoán của đàn ông sẽ mang lại sự yên tâm cho người phụ nữ, nhưng trong trường hợp của tôi, tôi đã thực sự sợ a sẽ đưa ra quyết định quá nhanh. Ánh mắt a nhìn tôi lúc đó, khiến tôi gần như sụp đổ. Ánh mắt đó nhìn tôi, chứa đầy sự bất lực,nhìn tôi như một gánh nặng,tôi còn nghĩ có khi bản thân nhìn nhầm!!!!! không biết tôi có nhạy cảm quá không, nhưng tôi thấy được điều đó. Lúc đó tôi gần như nuốt ngược nước mắt vào trong và cố nở một nụ cười, tôi không hiểu vì sao tôi có thể đối mặt với mọi chuyện bình tĩnh đến vậy. Rồi a nói :” anh suy nghĩ rất nhiều về chuyện của e, a rất mệt mỏi”. Đó là chuyện của một mình tôi sao, một mình tôi thì làm nên chuyện à???.Anh là chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này a nói mệt mỏi thì tôi biết làm sao. ANh cũng phải hiểu rằng tôi đâu có mệt mỏi kém a..Việc mang thai khiến tôi mệt đến không thể làm được việc gì,còn đau lưng, cả đau bụng và thường xuyên choáng váng, tôi thậm chí không ăn được nhiều, mẹ còn hỏi dạo này ăn uống sao mà mặt hốc hác vậy?bạn bè cũng hỏi sao dạo này mặt mũi nhợt nhạt thế?.....mang bầu gần hai tháng mà tôi còn giảm gần 2 kg.....mọi người đều nhận ra, chỉ có a là không thấy điều đó.Trong khi đang là kì thi, tôi còn lại phải hoàn tất đề án nghiên cứu khoa học....đó còn là may mắn khi tôi không có ốm nghén gì, trong khi người ta nói từ tuần 4 trở đi là có những biểu hiện rõ rệt. Tôi đã mệt mỏi lắm , nhưng cũng không thể nói với ai, không thể chia sẻ với ai. Có những lúc tôi đã từng mơ tôi có thể chia sẻ điều đó với chồng tôi, mẹ tôi. Nửa đêm không ngủ được tôi có thể có người bên cạnh..Tôi mơ sau này tôi có thể có một cuộc sống hạnh phúc.............
Cuối cùng a vẫn giữ nguyên ý kiến của mình, a nói nếu kết hôn tôi và a cũng không thể hạnh phúc, a cũng không có ý định bỏ rơi tôi, nhưng a muốn tôi bỏ đứa nhỏ, 2 năm nữa, khi tôi ra trg và có 1 công việc ổn định, chúng tôi sẽ sẵn sàng để kết hôn và sinh con........
Tôi vẫn đang suy nghĩ ko biết nên làm thế nào, tôi thật sự không muốn làm vậy, .... Tôi khóc cả buổi tối, tôi không thể chia sẻ với ai cũng không ai có thể giúp tôii...... Tôi muốn ai đó cho tôi một lời khuyên tốt nhất