Em cảm thấy căng thẳng quá các mẹ ạ. Em thực sự ko biết kiểu phũ nào thật phũ :D mà vẫn ko tổn thương đến người khác..


Chuyện là: E và a ấy yêu nhau 4 năm trc. Tình yêu sinh viên đầu đời nên cũng chân thành, thắm thiết lắm. A hiền lành, yêu thương, nhường nhịn em hết mực. Về tính cách em ko chê gì. Nhưng anh ko tu chí học hành, ăn chơi phá của gia đình cũng nhiều. Em cũng buồn chán nhưng em vẫn bên cạnh động viên, khích lê. Có thể khẳng định trong giai đoạn khó khăn nhất em vẫn ở bên anh ấy. Cuối năm 3 ấy, anh bị bật ca. Nợ nhiều nữa do bóng bánh. Chán nản anh bỏ đi. Nói đến lúc a bỏ đi, chắc ko ai khổ như em. A đưa em đi khám tay, đi uống nước bt. Sau đấy bảo em ngồi đây. A đi có tí việc. Rồi a đi luôn. E đợi 6 tiếng ở quán nước. 1 tuần sau đấy đi tìm anh như 1 con điên, cứ nghĩ a bị tai nạn hay làm sao. Cuối cùng vỏn vẹn sau 1 tuần a gửi 1 cái SMS qua yahoo: a đi vào Nam rồi.....gì đấy em ko nhớ. Em hẫng hụt, em cảm tưởng mình bị vứt bỏ như 1 cái giẻ (hơi quá tí ^^). Em tỉnh. Thực ra trc đây em đã rất lý trí. Nhưng vẫn có lúc mụ mẫm vì cái tình yêu đấy. Sau vụ đấy thì e tập xác định luôn: E sẽ chẳng bao giờ yêu ai như thế nữa....


Sau nửa năm đi a ll lại. A nói vẫn yêu em, nhớ em blabla. Em thú thực tình cảm ko hẳn đã hết nhưng xác định a bỏ đi là a chia tay em trước rồi, là e là người bị bỏ rơi rồi. E ko đồng ý nối lại tình cảm. Một năm liền a dai dẳng. Rồi a bỏ về Hn gặp em phải đến 3,4 lần. Em ngu, cái ngu của em là gặp a. Vẫn ko ai yêu em, chiều em , hiểu em được như thế. E xiêu lòng. Lại nói chuyện, lại nt hàng ngày. Nhưng em lờ mờ nhận thấy: em thực sự ko còn yêu anh nữa...


Giờ thì a có công việc ổn định trong Nam, vì a cũng có ng nha trong đấy. A bảo muốn cưới. E sực tỉnh, e thấy em làm sao ấy. Rõ ràng e đã một vài lần xao động vì những người khác. Thế nghĩa là e ko còn yêu a, toàn tâm toàn ý với a như trc. A nt, gọi điện hàng ngày em đâu còn thấy vui. Túm lại là tình cảm trong em ko còn như xưa. Em cứ để a ảo tưởng về tình cảm ntn à? Em tỉnh lần 2...


Lần này thì e kiên quyết nói chia tay. Trong khi chẳng có lý do gì. Thực sự chỉ có 1 lý do: e đã ko còn yêu a như trc. Ko còn yêu a từ lúc a bỏ e mà đi ko nói. A bắt đầu...hơi cuồng thì phải. A nt, gọi điện, đòi về gặp em. Xin lỗi, nói có thể bỏ tất cả vì em, khóc lóc, nói đến chuyện khi a chết em hương khói ra sao, blabla...Em rợn. Nhưng em biết a là ng đàn ông ko dũng cảm. Ko dũng cảm ngay từ lúc có khó khăn ko dám đối mặt mà phải trốn chạy, ko dũng cảm khi cứ nghe ng khác chê là ko muốn nghe, ko dũng cảm đối diện với chuyện em chia tay. E phải kiến quyết. và chia tay đc thật...


1 tgian sau, a bảo có bạn gái. Em mừng hơn vớ đc vàng (thật luôn b-)). Em động viên a sớm cưới ;;)


A cũng bảo đã quên em, giờ nc đt chỉ là tâm sự vì anh bảo ko thể tâm sự với ai ngoài em. Nhưng cứ say là a gọi cho em. Nói nhiều và nói luyên thuyên. Em nói thật em ko thể phũ như các chị, ko nghe tắt máy. Nên em lại kiên nhẫn nghe. Nhưng em thật sự đau đầu. A cứ nhắc lại chuyện hp ngày xưa của 2 đứa. A cứ sống trong cái ảo tưởng quay lại sẽ như xưa...


Tối qua a lại gọi, em nghe. Nhưng cứ thế: a ko yêu em đâu, bạn gái a hiện giờ rất tốt, blabla. Thế a gọi em làm gì? Chỉ tâm sự thôi, em ko đc tắt máy, blabla. Lại hơn 1 tiếng ngồi nghe. Nt e ko nt lại, lại gọi. Mà nc với a e căng thẳng, đau đầu dã man.


E thì có suy nghĩ thế này các chị ah: Mình phũ với một người hết lòng với mình, sẽ có lúc mình bị phũ lại như thế. Em rất sợ cái luật nhân quả đấy. Nên những lúc a thất vọng, hay buồn, hay muốn tâm sự, a gọi cho em. E ko nỡ từ chối. NHưng a có biết những cuộc gọi đấy e thật sự ko muốn nghe, thấy rất mệt. Em muốn sống trong hiện tại, muốn để quá khứ ngủ yên. A thì ko. A cứ muốn đào xới nó lên..


E hiện tại chưa có ai sau khi chia tay a. Đã hơn năm nhưng em nghĩ cần chấm dứt hàon toàn với a để thoải mái đến với ng mới.


Nhưng làm sao để thật phũ, để a quên hẳn em. E ko có ý định thay 2 sđt, đổi face, skype hay Yahoo. À hôm qua e nói "e đã yêu ng mới, e rất yêu ng đó.." a cứ nhắc đi nhắc lại " a xin em, đừng nói nữa" E có nên lặp lại bài này


E thực sự nghĩ có thể là bạn nhưng là sau này. Bây giờ em thực sự muốn cut hẳn. Mà khó quá. E thực sự cảm thấy a như 1 bóng ma sẽ ám ảnh em cả cuộc đời