Mẹ nhăn nhó đọc hướng dẫn sử dụng (con uống thuốc quá gấp 10l so với liều): - Khổ tôi quá....
Đêm....
Bố ngủ khò khò...
Con say giấc...
Mẹ cố ngồi, chỉ sợ nằm xuống thì ngủ mất... tay cầm cái ĐT bấm nhoay nhoáy vào cái trò game chán phèo .... thi thoảng sờ ngực con ... áp tay vào má con... sờ trán con... nhỡ ra.... nào là "tim đập nhanh", nào là "thở gấp", nào là "rửa ruột".... hic... sợ bỏ xừ.... nhưng chắc sẽ ko sao đâu.... thôi, cố tý nữa cho hết đêm, cho chắc ăn... mệt mỏi nhìn sang bố ngủ ngon lành và vô lo... thèm nằm xuống quá... uh, chắc chẳng sao đâu... thôi nằm tý mai còn đi làm... nhưng nhỡ ra... mình ngủ rồi ai biết đấy là đâu... thôi, cố tý. Nhỡ ra rồi ân hận cả đời ....
Sáng ....
Mẹ nhìn bố xem bố có nói gì ko? uh, xem bố có biết đêm qua mẹ ko ngủ ko nhỉ? bố có biết chỉ vì bố hờ hững với chuyện con uống thuốc mà mẹ ko dám ngủ cả đêm ko? Bố ơi, lần sau bố đừng hờ hững thế nhé .... bố có thấy thương mẹ ko? ánh mắt mẹ nhìn bố với bao điều muốn nói...
Chẳng thấy bố nói gì, cảm thấy gì...
Mẹ bảo: Ôi, buồn ngủ quá.... mà phải đi làm...
Bố: sao buồn ngủ?
Mẹ: thì mẹ thức cả đêm qua có dám ngủ đâu... sợ con nó làm sao...