Haizzzzzz ,vậy là chuyện này xảy ra cách đây đã lâu ,vậy mà vẫn như có cảm giác mới hôm qua thôi .Ôi ,một thứ tình yêu say nắng tuyệt với ,xin gửi đến các mẹ đọc cảm nhận 1 phút thăng hoa của tình yêu
.


Bức thư thứ nhất : Người con gái viết


Toà nhà có 18 tầng, em làm việc ở tầng 7. Mỗi ngày hai bận lên & xuống bằng thang máy đều gặp anh. Em chưa bao h hỏi anh làm cho công ty nào. Chỉ biết rằng anh làm trên tầng 12 nhờ vào việc anh bấm nút số 12 trong bảng điều khiển thang máy. Cứ 8h sáng mỗi ngày, chúng mình lại gặp nhau & điểm tâm sáng bằng một nụ cười thật nhẹ cùng một cái gật đầu. Anh luôn bấm nút trên bảng điều khiển. 7 cho em & 12 cho anh. & im lặng cho đến khi có tiếng kính coong báo hiệu, em bước ra & anh lên tiếp. 5h chiều, em lại gặp anh. & xuống tầng 1 rồi mỗi đứa một đường. Nhiều hôm rồi, từ ngày em bắt đầu vào thực tập ở công ty Sao Việt trên tầng 7 toà nhà này. Chỉ vậy thôi mà sao khiến em khác đi nhiều quá.


“Em tên là Hương – Hà Hương, 20 tuổi chuẩn bị tốt nghiệp & hiện đang thực tập ở công ty Sao Việt”. Tự giới thiệu mình một cách ngắn gọn như vậy là cách mà em đã nói hàng chục thậm chí hàng trăm lần trước gương ấy vậy mà em không nói ra được khi đứng trước anh là sao? Sao anh không nói trước? Ờ mà khi anh nói trước, anh sẽ nói j` nhỉ? & em sẽ trả lời sao nhỉ? Em cũng chẳng biết, chẳng tưởng tượng ra nổi tình huống đó sẽ xảy ra thế nào nữa. Em thích tên anh là Hoàng hoặc Long cũng được. Em cũng thích tên Quân nữa, à không, con trai tên Quân thường là độn lắm! Hay tên Linh nhỉ? Em có thằng bạn thân tên Linh cũng hay ho lắm! Hay tên Tuấn cũng được.


Em nhớ hôm đầu tiên em đến đây xin được thực tập ở công ty Sao Việt trên tầng 7, em đã gặp anh. Hôm đó anh mặc chiếc áo sơ mi kẻ carô. Em bị ấn tượng ngay lúc đó, em không biết tại sao nữa. Em thích cái cách anh mỉm cười & gật đầu nhẹ. Nó khiến em tự tin hơn rất nhiều. À quên, em chưa kể rằng em không ổn lắm khi đi thang máy. Căn phòng thang máy chật hẹp với 4 bề là gương khiến em hay bị mất tự tin & luôn phải gồng mình lên bởi cảm giác không lối thoát nếu bị tấn công. Buồn cười nhỉ? Nhưng bây h thì hết rồi bởi có anh. Em cũng hay tưởng tượng ra rằng nếu không có anh thì sao? Nếu muốn, em cũng có thể đến muộn hơn một chút hoặc về sớm hơn một chút là sẽ tận hưởng được cảm giác không có anh ngay, nhưng thú thật là em không đủ can đảm để thử cũng như cái can đảm để tự giới thiệu với anh: “Em tên là Hương – Hà Hương, 20 tuổi đang chuẩn bị tốt nghiệp hiện đang thực tập ở công ty Sao Việt...”.


Nam đón em mỗi chiều sau khi tan sở. Em leo lên sau xe Nam & không bao h dám ngoái đầu lại nhìn anh. Có một lần em thử ngoái đầu lại để rồi sau đó suốt cả đoạn đường về Nam phải hỏi em “Em sao vậy hả Hương?”. Em sợ lắm! Em & Nam yêu nhau đã được hai năm nay rồi. Nam rất tốt với em. Ở bên Nam em luôn có được cảm giác bình yên. Suốt hai năm học Cao đẳng của em, Nam ở bên như một buổi chiều chủ nhật vậy. Vắng lặng, bình yên, như một khuôn viên trong bệnh viện, như một đồng quê. Với Nam, em không bị bất cứ một đòi hỏi nào chỉ cần em vòng tay ôm eo Nam, tất cả mọi điều đều lùi ra xa hết, chỉ còn em & Nam. Chỉ có vậy! Đôi lúc, em cũng sợ em sẽ thoả hiệp với tất cả mọi điều vì cảm giác bình yên có được từ Nam. Em sợ em sẽ yêu như cách yêu của mẹ. Tức là yêu như đang thở vậy. Quan trọng nhưng lại mờ nhạt. Mẹ yêu bố như thế! & đến lượt em yêu Nam cũng vậy. Nam lặng lẽ ở bên em không nổi giận cũng không cuống quýt. Lặng lẽ đúng nghĩa. Còn anh? Khi anh yêu thì sao? Em nhìn lén môi anh, em tin lắm nhé, em tin là nếu anh yêu sẽ nồng nàn lắm, khi yêu, anh sẽ núi lửa lắm! Có đúng vậy không? Trời ạ! Em lại nóng ran cả mặt lên đây này!


Em kể với anh về Đức nhé! Đức là một đứa bạn thân của em đấy! Thực sự em rất muốn kể với ai đó về mối quan hệ của em & anh - rất kỳ lạ phải không anh? Cũng chẳng biết Đức sẽ phản ứng thế nào khi biết chuyện em yêu anh - người chưa từng nói chuyện với em. Phải nói là yêu thật rồi chứ không còn là thích nữa đâu. Em đã cố gắng gạt ra khỏi đầu mình cái ý nghĩ rằng em đã yêu anh. Thật không bình thường một chút nào! Không bình thường một chút nào cả! Những điều em biết về anh vỏn vẹn chỉ là số 12; 1,69m, cặp môi, nụ cười, cái gật đầu rất nhẹ,... quá ít & tất cả chỉ là hình ảnh không hơn. Nhiều nhất chỉ là mùi của anh. Phải, anh có một mùi rất đặc trưng. Em quen, quá quen với mùi đó. Lúc nào cũng muốn được hít căng lồng ngực mùi đó. Rất nhiều khi, em muốn chạm nhẹ, dù chỉ một ngón tay vào người anh. Rất nhiều khi, thật đấy! Em muốn lắm! Cái muốn gào lên thắt cả ruột. Nhưng anh đứng gần thôi mà như xa quá! *


Đức bảo “Tớ biết Hương có sự thay đổi rất lớn từ khi Hương đi thực tập ở Sao Việt. Ban đầu tớ tưởng Nam thay đổi, bởi nếu Nam đứng bình lặng như thế, chắc chắn, Hương sẽ khác. & tớ đã đúng ở vế đầu”. Em bảo rồi mà, Đức rất hiểu em mà! Em kể về anh với Đức, anh biết Đức bảo j` không? Đức bảo “Hương say nắng thôi Hương ơi, đó không phải là tình yêu đâu”. Say nắng ư? Say nắng! Say - Nắng!!! *


Còn một tuần nữa là em kết thúc đợt thực tập ở công ty Sao Việt rồi! Vậy là 3 tuần em đã quen anh, yêu anh – à không, là say nắng như Đức định nghĩa. Nhưng em nghĩ không phải là em say nắng đâu. Chắc chắn là một từ j` đó hơn cả say nắng cơ vì em đã quyết định phải có anh rồi. Đức bảo: “Còn Nam thì sao?” Em đáp “Đức muốn Hương cứ mãi mặc một cái áo đã chật với một cơ thể đang lớn ư? Dù cái áo đó đẹp, ấm nhưng nó chật chội với Hương quá rồi” Đức nói “Chắc j` cái áo mới đã tốt hơn?” Em im lặng. Liệu anh có khiến em hạnh phúc? Em hoang mang quá! Em bảo “Hương cũng không biết nữa”.


Em thực sự cũng không biết nữa. Hôm ấy, thang máy bị hỏng. Em & anh mắc kẹt trong đó. Anh đã nắm tay em & hỏi: “Em có sợ không?”. Trong bóng tối, em vẫn nhận ra anh, nhận ra mùi hương trên người anh. Em nhũn hết cả người ra. Hình như em đã ôm & hôn anh. Em không biết nữa, chỉ biết khi đèn sáng, thang máy hoạt động trở lại, em & anh lúng túng rời nhau ra. Khi thang máy dừng lại ở tầng 1, em vội vã chạy ra. Em leo lên sau xe của Nam & hôm đó là lần cuối cùng chúng mình gặp nhau. Hôm sau, hôm nữa em đi cầu thang bộ. Nam buồn lắm khi em nói là em muốn dừng lại chuyện tình cảm của em & Nam. Còn anh? Anh có đi tìm em không? Em hoàn thành đợt thực tập ở công ty Sao Việt rồi. Bây h em sẽ không trở lại toà nhà 18 tầng đó nữa đâu. Mỗi lúc đi qua toà nhà đó, em đều thấy ruột thắt lại. Trên tầng mười hai kia, không biết có còn anh không? Mà thôi, tất cả chỉ như một cơn say nắng thôi, anh nhỉ? Em & anh gặp nhau đâu đó rồi mỗi đứa sẽ một đường nếu mai này gặp lại, biết đâu đấy! Mai này tính sau đi, em chỉ biết em đã từng có một mối tình thật lạ như thế!


Vậy thôi, phải không anh?


Hà Hương


Bức thứ 2 người con trai viết reply lại


Cảm ơn em , Hà Hương .Từ lần không gặp em ở thang máy , tự nhiên anh thấy uể oải mỗi khi bước vào nó lên tầng 12 .Sao nó không giống như trước kia em nhỉ, anh háo hức,bồn chồn vào mỗi buổi sáng ,đúng 8h có mặt tại phòng thang máy để có thể cùng em đi lên trên .Và anh lại bấm những con số quen thuộc ,7 cho em và 12 cho anh ,mỗi lần làm như vậy , nhìn em , em mỉm cười nét rạng ngời trên khuôn mặt xinh xắn và dịu dàng đó , còn trong anh , tim anh đập thình thịch , cảm tưởng như nó đang nổ tung ra .Em có biết điều đó không em .


"Anh tên Tuấn Linh ,đang làm Kinh doanh cho một công ty Cổ phần trên tầng 12 " Mấy lần định nói câu đó , nhưng chẳng thể nói được ,anh cảm thấy thiếu tự tin khi đứng trước em .Anh biết cái cảm xúc "Say nắng" của em , nhưng em có biết không? Anh cũng đang bị say đây , nhưng anh đang "Say tình", say bằng cái tình cảm chân thành mà em đã thổ lộ với anh ở bức thư trên . Mỗi lần tan sở, anh nhìn dòng người đi lại trên con đường thênh thang Lê Văn Lương , để có thể thấy bóng dáng quen thuộc của em như trước kia , bới anh biết , mỗi khi em về , em đều có một anh chàng ở dưới đợi sẵn ,cao,to ,đi xe phân khối lớn , đó là bạn trai em hả , bởi cái cử chỉ ôm ấp ngay khi em leo lên xe,anh nghĩ vậy ,anh chỉ biết mỉm cười , bởi em thật hạnh phúc.


Hà Hương , em có nhớ lần tai nạn , àh không? lần thang máy đột nhiên bị sự cố không?trong phòng tối om , lúc đó em rất gần anh thì phải, anh cảm thấy em đang run run lên từng đợt, như một phản xạ có điều kiện , anh ôm em như muốn che chở cho em tất cả , để rồi thấy xấu hổ khi thang máy được mở ra .Em vẫn nhớ nó đúng không ?thật kỉ niệm đẹp.


Giờ đây ,hàng ngày anh đi thang máy lên tầng thứ 12 ,anh vẫn có cảm giác rằng , em ở đây đó trong phòng .Anh mỉm cười ,như lúc gặp em .Thật vui và thú vị đúng không e?Em hãy đừng từ bỏ Nam em nha,bởi Nam đã đem lại cho em sự bình yên của ngày thứ 7 và chủ nhật , còn nếu em bên anh , thì những ngày thứ 7 chủ nhật đó là những chuyến công tác dài của anh , em lại phải chờ đợi , em một mình lẻ bóng .Cứ nghĩ cái cảnh đó , anh thật sự thấy nao lòng và thương em hơn. Hãy bằng lòng những gì đang có,bởi niềm hạnh phúc không đơn giản có như em đã có với Nam .


Anh biết trong suy nghĩ của em , có hình bóng anh , nhưng đó chỉ là những cảm xúc nhất thời thôi .Đức , bạn em nói đúng , em đang tạm thời bị "Say Nắng", và nó sẽ khỏi , khi em bình yên bên Nam .Anh chưa biết về Nam nhiều , nhưng chắc chắn Nam có những ưu điểm hơn anh , vì nó đem lại sự bình yên cho người con gái bên Nam .Con trai thời nay ít ai làm được như thế lắm Hà Hương àh?Anh cũng có thể là một trong những người con trai đó.


Cảm ơn tình yêu , àh không ?giây phút "Say nắng" của em đối với anh , anh trân trọng nó và luôn mong muốn em hạnh phúc .Cái áo mà em khoác trên người không hề bị chật chội đâu , đó là do suy nghĩ của em , em hãy cho nó là vừa đi , chắc chắn em sẽ cảm thấy đẹp .Chào em.Chào em :Rose::Rose::Rose::Rose::Rose::Rose: