Tôi có 1 tình yêu vô bờ bến với quê tôi - thành phố Đà Nẵng. Tôi luôn nhìn về Đà Nẵng với tất cả tình yêu và sự kính trọng. Nhưng yêu là 1 lẽ, tôi không thể không thừa nhận những thua kém của Đà Nẵng so với thành phố mà tôi đang sống, học và làm việc - Sài Gòn.


Tôi đã nói rằng thức ăn của Sài Gòn không ngon, không phong phú, không rẻ bằng Đà Nẵng; Sài Gòn đất rộng người đông, bước ra đường lại thấ
y ngộp thở bởi tiếng còi xe và không khí bị ô nhiễm chứ không trong lành, yên bình và đẹp bằng Đà Nẵng;... Trước khi tôi tới Siêu thị Big C Đà Nẵng, tôi đã nghĩ rằng Đà Nẵng có nền kinh tế không phát triển bằng Sài Gòn, người Đà Nẵng nói chuyện thẳng chứ không nói chuyện ngọt để làm mát lòng khách như ở Sài Gòn. Đêm qua khoảng 9 giờ tôi với chị tôi tới siêu thị Big C mua 1 ít đồ, dự định mua tới gần 10 giờ thì phải đi ngược lên lầu 2 để thanh toán. 1 nhân viên Big C thanh toán, không cười chào khách thì thôi, cô ta tính tiền cho chúng tôi với thái độ bất cần như muốn làm cho xong để có thể về nhà; 2 túi đồ của chúng tôi bỏ trong 2 bao nặng, vì chị tôi sợ sẽ bị rách toạc cho nên yêu cầu thêm 2 túi nilong để bỏ đồ cho chắc, cô nhân viên đó chỉ lấy ra 1 túi nilong và nói với chúng tôi ": Cái túi ni không nặng bằng cái túi kia, chị lấy 1 túi bỏ túi kia thôi". Chị tôi rất bực nhưng cũng nói nhẹ là muốn thêm 1 túi nilong bởi vì sợ rơi đồ, cô ta ném cho chúng tôi 1 túi nilong với vẻ giống như chúng tôi xong rồi thì nhanh chóng biến như vậy. Khi chúng tôi đi thang máy xuống lầu trệt, tất cả các shop hàng đều đóng cửa. Chúng tôi cùng nhiều người khách khác đi vòng quanh cả siêu thị chỉ để tìm 1 cửa ra, nhưng tất cả cửa đều đóng lại. Chúng tôi buộc phải xuống hầm gửi xe để đi ngược lên ra ngoài. Chúng tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. 22g là giờ khách rời khỏi siêu thị, hay 22g giờ là giờ tất cả các shop hàng kiêm tất cả các cửa đều đóng lại hết? Và thái độ của cô nhân viên kia thật sự là 1 sự xấu hổ.


Hôm nay lại thêm 1 chuyện buồn khác trong giới y học Việt Nam nói chung, và y học Đà Nẵng nói riêng. Đây là 1 sự xấu hổ, bằng tất cả sự đau buồn và xấu hổ, tôi không thể không nói. 1 người chị em rất thân thiết của tôi bị động thai lần 2 phải nhập viện ở bệnh viện Hoàn Mỹ. Nghe cái tên thì có vẻ như tất cả các y bác sĩ cũng như dịch vụ chăm sóc người bệnh ở đây đều "hòan mỹ", nhưng sự thật thì ngược lại. Ngành y cao quý đã bị chính họ góp phần làm bôi nhọ mất rồi. Khi bị động thai lần 2, bác sĩ yêu cầu tiêm mũi thuốc để giữ ổn định thai. Khá nực cười khi 1 mũi thuốc như vậy có giá 10 triệu đồng/mũi. Nhưng nếu là để giữ lại được 1 sinh mạng bé nhỏ thì chừng đó không đáng là gì. Nhưng tiêm bao nhiêu mũi, đến cuối cùng lại không thể giữ được sinh mạng bé nhỏ kia. Trong cái đêm mà buộc phải lấy đứa bé ấy ra ngoài, người nhà không được vào. Bác sĩ dùng cái mấy gì đó để lấy đứa bé ra, nhưng bác sĩ hay cả các y tá cũng không hề có mặt ở bên cạnh để đề phòng có trường hợp bất trắc. Họ chỉ nói 1 câu lạnh lùng và tàn nhẫn ": Bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào em chứ không ai giúp em được. Khi nào cho ra đứa bé xong thì hãy gọi bọn chị". Họ quay đi, để người bạn của tôi 1 mình hoảng sợ chịu biết bao nhiêu sự đau đớn về thể xác lẫn tinh thần để đưa đứa con hình thành đã gần 5 tháng ra ngoài. Người bạn của tôi mới 26 tuổi, lần đầu làm mẹ, lại phải chịu sự đau đớn tột cùng đến như vậy. Mẹ của người bạn của tôi, chồng của người bạn của tôi ở bên ngoài căn phòng đó mà lòng đau như cắt, nước mắt cứ tuôn trào. Còn gì đau đớn hơn khi thấy con gái của mình vừa chịu nổi đau mất con, vừa chịu nỗi đau thể xác mà mình lại không thể ở bên cạnh con; còn gì đau bằng 1 người bố trẻ vừa mất đứa con, vừa nhìn vợ chịu sự đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần mà không thể nắm được tay vợ? Người bạn ấy của tôi đau đớn vì mất con, đau đớn về thể xác, và cũng đau đớn khi những vị "lương y" kia lại đối xử với mình như vậy. Người bạn của tôi khóc suốt bao ngày, cứ thấy lon sữa là khóc, cứ vô tình đặt tay lên bụng thì khóc, có ai đến thăm thì khóc, thấy mẹ của mình cũng khóc. Người bạn ấy của tôi khóc nhiều lắm. Bạn của tôi rốt cuộc đã làm gì sai để mà bị các y bác sĩ kia đối xử như vậy? Trong những trường hợp như vậy, tại sao họ lại không hề làm tròn bổn phận của mình? HỌ nhận những đồng tiền như vậy, bản thân họ không thấy cắn rứt hay sao? Bản thân người thân của họ như vậy thì họ làm thế nào. Tôi đi thăm người bạn ấy của tôi, tôi lặng lẽ nhìn bạn của tôi, tôi giấu mặt sau lưng chị tôi và lau vội giọt nước mắt chưa kịp chảy. Người bạn hàng xóm chơi với tôi từ nhỏ đến lớn mà tôi không thể giúp được gì cả. Gia đình bạn của tôi rất hiền, sống rất tốt với mọi người. Bạn của tôi lại hiền lành, tốt bụng, luôn vui vẻ với mọi người và luôn được mọi người yêu mến. Chồng của bạn tôi cũng hiền và dễ thương. Họ đã làm gì sai? Bạn của tôi đã làm gì sai?


Tôi thật sự đau đớn khi thành phố quê tôi lại có thể tồn tại loại bệnh viện như vậy. Tôi không thể ngờ ngành y lại tồn tại loại y bác sĩ như vậy. Sau bạn của tôi, liệu có bao nhiêu cặp bố mẹ phải chịu đựng điều tương tự? Ngành y không thể tồn tại loại người như vậy được.