Chồng T 21 tuổi, T cũng vậy! Chồng T mồ côi cha từ bé, vì mẹ còn trẻ nên đi thêm bước nữa, A sống dưới sự bảo bọc của ông bà ngoại. Nhà A khó khăn, bố dượng và mẹ phải ở trọ nuôi 2 người con chung. Còn A, sau 12 năm PT phải đi làm CN vì hoàn cảnh gia đình. T quen A sau một lần đi chơi, T thương và yêu A nhiều, chúng T xác định có con trước khi cưới để không ai cấm cản. T biết tính bố T, ông là người khó tính và cực kì hỗn. Không ai trong dòng họ T không bị ông chửi. T lấy A, ông không ghét ra mặt nhưng hay cạnh khóe A, T buồn nhưng chẳng biết phải làm gì. Chỉ vì A không cha, A nghèo nên mọi người khinh A, khinh luôn cả T. T sinh con ở nhà ngoại, trong thời gian ở cữ ông luôn bóng gió rằng T ngu, nếu không phải ông thương cháu thì không bao giờ cho lấy. 21 tuổi T chưa bao giờ dẫn ai về ra mắt vì sợ, ông luôn ép duyên T với nhà giàu, người mà T không thương. Nhiều lúc nằm cho con bú T vẫn nghe loáng thoáng ông nói T, bảo tốn tiền cho T mà chẳng được gì, nếu không vì vậy ông đã sửa được nhà. Còn Em T, nó nhỏ hơn T 6T, trong một lần cãi nhau nó chửi T là "đồ mất trinh, đồ mất giá, đồ ăn cơm trước kẻng" ông bà không những không chửi nó mà còn bảo nó nói đúng. Bố T hay chửi, nếu không phải vì có cháu thì không bao giờ cho T lấy thằng không cha. Không cha là có tội ư? sinh ra không có cha đã là thiệt thòi, mẹ lại đi bước nữa. T thương A vì thật lòng chứ không vì gì khác. T thất vọng với chính gia đình mình. T vì thế đòi xuống ở trọ không ở nhà, tự 2 vợ chồng đi làm chăm con, nhưng mẹ T lại nhẫn tâm nói T muốn đi đâu thì đi để con T ở lại. Còn bố T, ông không bắt Em T xin lỗi T mà ngược lại nói những lời yêu thương với nó trước mặt T. Ở nhà này đúng là T chẳng là cái gì cả. T phải làm sao đây?