Mình năm nay 18t và đã sống chung với lũ mụn cũng đc 7 năm rồi. Thật sự là ko ngày nào là mình ko buồn vì chúng. Mỗi ngày trôi qua trong đầu mình luôn ám ảnh chữ "mụn" và 7 năm là quãng thời gian quá dài quá nhiều đau buồn và nước mắt. Trước đây mình ko phải là người rụt rè nhút nhát và bi quan nhưng bây h thì đã hoàn toàn thay đổi mình trở nên tự ti rất nhiều vì mụn. Năm mình lên cấp 3 mình ý thức đc là ko thể sống mãi trong bóng tối như vậy đc vì như thế đồng nghĩa việc mình tự giết mình thôi. Mình sửa tính và cố gắng hoà đồng với mọi ng hơn mình tập quên "mụn" đi và vui sống. Mình trở nên lạc quan và yêu đời hơn trc.


Nhưng có lẽ c.s này quá gay gắt cho những ng như mình. Một ngày nọ mình nghe đc đám bạn vẫn chơi chung nói xấu mình dù trc mặt vẫn bạn bạn thân thân. Rồi họ còn đánh lẻ đi chơi và ko bao giờ có mặt mình. Nhưng nén lại mình vẫn bt và xem như ko có gì. Mình vẫn vui sống vì tin là vẫn còn nhiều ng ko quan trọng bề ngoài. Song cũng ko ít ng vẫn kì thị "mụn" lắm. Tết vừa rồi bạn trong lớp mình rủ nhau đi làm tóc ở 1 tiệm salon giá rẻ mà đẹp nhân viên lại nhiệt tình chu đáo, anh chủ làm tóc thì vô cùng vui tính và dth. Nghe vậy mình cũng xúng xính đi làm nhưng khi cởi khẩu trang và bước vào tiệm nhân viên thì nhìn mình như mình là ng ko phải thuộc TG này vậy. Đến lượt a chủ thì kêu mình ngồi ghế 1 cách gắt gỏng, mình còn chưa kịp nói sẽ làm tóc ntn thì a ấy đã cầm kéo cắt mấy nhát rồi mới hỏi cắt gì?! Mình tl "Dạ a cắt ngắn bớt cái đuôi tóc dùm e cả mái nữa ạ" a ấy nói lại "gì mà rắc rối vậy, ngồi yên đi!" Cắt xong thì nói "rồi về đi". Mình ko hiểu tại sao lại có thể kì thị vs mình như vậy mình đâu bị bệnh truyền nhiễm hay gì đâu chứ!! Lần khác mình cùng mẹ đi đổi gas ở nhà một ng quen cũng là bà con họ hàng, như thói quen ra đường là mình phải có cái khẩu trang che mặt, mình và mẹ vẫn ngồi trên xe dừng trc nhà dì ấy và mẹ nhờ dì chở bình gas về nhà mình dùm, vì lâu ngày ko gặp mẹ và dì có đứng nói chuyện vs nhau 1 tí (vẫn đứng trc nhà ko vào nhà, mẹ mình vẫn đội nón bảo hiểm còn mình thì vẫn đeo khẩu trang) bất chợt dì ấy quay sang mình và kéo khẩu trang xuống. Trời ơi mình trở tay ko kịp khỏi nói cũng đủ biết lúc đó mình ngượng ntn. Dì ấy cũng thay đổi sắc mặt ngạc nhiên nhìn mình trề môi rồi cũng thốt lên "Trời ơi nhìn mày ghê quá con gái gì ghê mày lo bắt chước thằng C kìa nó con trai mà dưỡng da đẹp roi rói!" (Thằng C là con trai dì ấy và bằng tuổi mình). Hix mình nghĩ ng trong nhà mà còn nói mình như thế huống chi ng ngoài. Đó chỉ là hai trong những trg hợp về những ng đã kì thị mình khiến mình nhớ nhất thôi thật ra là vẫn còn nhiều chuyện khác nữa. Chiều này lớp mình có tiết học TD nhưng đc thầy cho ngồi chơi. Đám con trai thì chơi cầu long, đá banh.. Còn con gái đám thì tụ nhau nói chuyện đám thì tụ nhau chụp hình, mình chụp hình thì ko thể rồi nhưng mình cũng lại và bắt chuyện nói chuyện với mọi người nhưng dường như ko ai quan tâm mình nói gì và mình bất chợt cảm thấy lạc lõng hơn bao h hết. Có lần 1 thằng bạn nt trên FB hỏi mình là "mày là con gái có cái face à bị như vậy sao mẹ mày ko lo?" mình chỉ cười lại rồi nói "mẹ t còn lo nhiều chuyện khác nữa". Mình vs mẹ mình cũng ko mấy hợp nhau nên mình ít khi tâm sự với mẹ chuyện gì, nhiều lần mình cũng lại gần và tâm sự với mẹ chuyện này chuyện kia nhưng ko đc lâu. Về chuyện mụn thì mẹ nói "mày làm ơn ăn rau uống nc nhìu vào dùm t là đc". Thú thật mình cũng ăn rau uống nc ngủ sớm suốt 6 7 năm qua nhưng "mụn" nó lì cứ bám mình suốt thôi ko cách nào khỏi đc . Mình h đây chỉ có cái khẩu trang là vật bất ly thân song cũng là ng bạn thân nhất vs mình. Mình dần mất niềm tin vs c.s và trở nên bất mãn vs gương mặt của mình rồi. C.s ko cho mình cơ hội để hoà nhập nữa. Mình thiết nghĩ h đây chỉ có những ng cũng nằm trong hoàn cảnh như mình mới có thể cảm thông và chia sẻ cho nhau đc thôi.


Xin c.s đừng kì thị ng bị mụn!!


Gởi từ ứng dụng Webtretho của vyvy.pham97