Anh chủ một chuỗi cửa hiệu sửa xe khuyên t nên thuê một phòng để mở lớp dạy, t nói sẽ rất khó để chiêu mộ học sinh vì bạn tôi đã làm và thất bại. Anh ấy bảo tôi chùn bước, nhìn vào người ta mà nghĩ mình cũng sẽ như vậy là không ổn. Ông bảo t không nên chạy theo bát cơm cả cái lợi trước mắt. Bảo t nên bỏ thời gian để đi học cách giao tiếp và cách thuyết phục. Nói rằng ngay từ lần đầu gặp tôi đã nhìn thây ở t có một tố chất làm kinh doanh, rằng t sẽ không chỉ dừng lại ở việc đi dạy thêm như bây giờ.


Tôi nói rằng mình k yêu nghề nên sẽ khó theo, hiện tại t không thể nghỉ làm để dành thời gian cho việc học một thứ gì đó, t bị ghánh nặng về gia đình và tôi đang có mục tiêu khác. T phải thực hiện xong mục tiêu đó rồi t mới nghĩ đến việc dành thời gian cho mình. T nói t cũng muốn kinh doanh nhưng là sau khi lấy chồng thì a ấy nói với t rằng muốn lấy được ck có điều kiện tốt thì ít nhất t phải có công việc ổn định, ít nhất là t phải có thời gian để yêu đã, chứ như tôi bây giờ không có thời gian dành cho yêu. Đồng ý là cần có công việc sáng đi tối về để người ta thấy là mình có việc ổn đinh. Nhưng cái t cần hiện tại không phải thời gian cho việc yêu, vì lúc nào t cũng nghĩ khi yêu sẽ làm khổ ai đó vì tôi quá nhiều thứ phải lo...


Tất cả những điều a nói đều đúng, và t nói rằng t đều có thể nhìn nhận mọi việc giống như cách a nhìn nhận. Nhưng tại sao t lại lựa chọn như vậy? tại sao t không giám bước thêm một bước để chuyển mình? a mãi mãi sẽ không hiểu. Ừ thì a sẽ chỉ biết là t bị rào cản bởi gia đình vì t nói như vậy, chứ a cũng sẽ không thể biết được rào cản đó nó lớn đến mức nào. T nghĩ nếu a biết sự thật sau câu chuyện của t chắc a sẽ dành cho t 1 lời động viên hơn là chỉ trích... Tuy nhiên t có thể mạnh mẽ và tự mình vượt qua nên sẽ không kể ra câu chuyện của mình chỉ để nhận lấy sự đồng cảm. Vì hơn ai hết t hiểu rõ k ai giúp được mình ngoài bản thân mình. Anh e thân thích còn chả giúp được, còn nghĩ những việc làm của t là điên rồ, thì ai hiểu cho t đây. Một câu nói "m cứ ngu dốt như vậy đi" khiến t thực sự tức giận, k phải giận người mắng t mà là giận chính bản thân mình. Tại sao mình lại muốn làm nhiều thứ như vậy? tại sao mình không nuông chiều bản thân hơn, tại sao lại mang trong mình nỗi lo quá lớn. Dù biết thế nhưng t vẫn k thể thôi suy nghĩ và lo lắng... Chẳng ai muốn đầu óc mình phải suy nghĩ quá nhiều, nhưng mấy ai hiểu được nỗi khổ của người sinh ra đã mang trong mình dòng máu lo toan?


T nói với a ấy rằng t có linh cảm và có niềm tin rằng sau này t sẽ thành công. T k hề có một cơ sở nào cho lời nói đó. Từ trước tới giờ tài sản lớn nhất của t là sự cố gắng, k ngại việc gì. Nên nếu có một điểm khởi đầu tốt thì t sẽ kết thúc thật hoàn hảo, t nghĩ vậy.


A ấy nói khi nhìn vào mắt t đối phương sẽ cảm thấy rằng t đang lắng nghe và thực sự tin vào những gì họ nói, dù cho người đó có đang nói dối, nhưng ánh mắt của t thể hiện là t tin họ. Có lẽ anh đúng vì thực sự t từng được nghe tâm sự của rất nhiều người, từ xa lạ đến thân quen, mặc dù tôi chẳng nói được lời hay cũng chẳng cho họ được lời động viên hay giúp gì được cho họ. Có lẽ vì họ cần người biết lắng nghe và tin tưởng họ. Cũng như t từng nói với đại ca rằng "e không giỏi động viên nhưng e biết lắng nghe", chính vì thế mà t biết được hết chuyện buồn của a, và rồi những câu chuyện của t cũng được a để tâm và động viên. A là người duy nhất cho đến hiện tại khi nghe dự định của t đã nói răng "a ủng hộ e". Lúc đó t đã cay khóe mắt, k vì điều gì khác ngoài cảm giác ấm áp. Dù là cảm giác đó vụt tắt nhanh chóng nhưng t vẫn thầm cảm ơn câu nói đó. VÌ nhờ nó t biết rằng đâu đó vẫn có những người ủng hộ cách làm của t. Dù là ai, nói gì thì t tin m.ng đều muốn tốt cho t, t chân trọng những con người ấy và những tình cảm mà họ dành cho tôi, việc của t là tin tưởng vào bản thân và tiếp tục cố gắng với sự lựa chọn của chính mình.


Hạnh phúc nằm ở hai bên con đường mình đang đi.


Cố lên cô gái, t luôn tin và ủng hộ e.