Ôi buồn quá, đã xin Smod xóa nick rồi, sao Smod chưa xóa nữa ạ. Smod để cho em bán than thêm vài ngày nữa xóa cũng được ạ.


Bức xúc & buồn bực quá, lại không biết xả vào đâu, lại vào wtt mà trút … Xin lỗi wtt, vì Muathu toàn mang những buồn bực vào đây mà ko được gì vui hay ho cho wtt ….


Bực suốt từ chiều tới giờ rồi mọi người ạ. :Sick:


- Chuyện thứ nhất: Chị làm cùng công ty, chị là tạp vụ, 45t, 1 chồng + 2 con trai, nhắn tin mượn tiền: “L, hôm nay chị đi công chuyện cho chị H, chị vô ý sao làm mất tiền hết rồi, em có cho chị mượn đỡ 500.000 đ”. Muathu làm chung với chị từ lúc cty mới thành lập tới giờ, Muathu biết rất rõ tính chị ấy, suốt 4 năm làm chung, chị có tật mượn tiền, mượn rất nhiều người (mà chỉ toàn mượn mấy em nhỏ nhỏ tuổi, nhà hơi eo hẹp), nhiều lúc mới bước vô bếp cty pha 1 ly café uống trước khi làm việc, là chị than vãn với Muathu: “hôm nay ông xã chị bệnh đau khớp xương ……..”, hôm sau thì: “bữa nay con trai lớn chị bệnh nữa …”. Ít ngày sau thì nghe than: “Chị mới đi khám bệnh, bác sĩ nói chị bệnh tim ….”. Tiếp đó là mượn tiền. Mỗi lần mượn là phải 2-3 tháng mới được trả lại, mà mỗi lần trả là lắc nhắc và than vãn + con trai chị bệnh, Muathu lại tội nói: thôi chị cứ giữ lấy lo bé … Hai năm đầu làm chung, Muathu còn thông cảm tội nghiệp, hay giúp vậy, nhưng 2 năm sau này thì Muathu cảm thấy chị lợi dụng. Bạn bè khó khăn thì mình phải giúp đó là lẽ đương nhiên, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Mỗi khi mượn mặc dù chỉ 600 nghìn hay 1 triệu và nói là tuần sau trả, nhưng 10 lần như 1, mượn xong nín thinh (Muathu KHÔNG BAO GIỜ đòi hay nhắc nhé), vì Muathu thích con người ý thức & coi trọng lời nói, ỉm ỉm gần 2 tháng, rồi chị ấy thấy tự thấy kỳ mới nhắn tin nói: chị thấy em chắc chưa cần tiền đâu, thôi thư thả vài tháng chị trả nhé. (Mặc dù rất bực, vì chị ấy ko giữ lời rất nhiều lần, vậy mà Muathu cố cười nhẹ nói: chị lãnh lương tháng tới trả cũng được ạ). Nhưng cái điều Muathu bực nhất chị ấy có nghèo gì đâu, nhà mặt tiền quận Tân Phú, 3 tháng trước còn khoe cho Muathu coi rất nhiều hình nhà chị ấy mới xây lại 2 lầu rất đẹp, sang trọng, còn khoe: “chị gắn đèn chùm ở giữa nhà sang ko, bộ đèn này cũng gần 20tr rồi”. Tiếp đó vài tuần lại khoe: “chị mới mua cái LCD 32inch, cái tủ lạnh (200 hay 300 lít) gì đó Muathu quên rồi”, gần nhất khoe: “chị mới mua cho ông xã chiếc tay ga của Honda mới ra……. Trời ạ trong khi Muathu thì ở nhà thuê (cái phòng có 8-9m2), còn lo cho em ăn học ở quê, gửi tiền phụ ba mẹ ở quê. Trời ạ, mọi người coi có tức không?. Trong khi đó, trong cty rất nhiều chị khác nhà cực giàu nhé, mấy chị toàn là vợ của doanh nhân thành đạt, đi ô tô, nhà thì như biệt thự, cái bếp thôi nhé không dưới 20m2, vậy mà chị ấy KHÔNG BAO GIỜ dám mượn tiền họ. Cái này Muathu có hỏi trực tiếp chị ấy. Chị ấy kể với Muathu có 1 lần hỏi mượn 1 em làm hành chánh (nhà cực giàu nhé, 1 căn mặt tiền cho cả cái bệnh viện mắt thuê, 1 căn mặt tiền 3 tầng, 1 xe Innova, con 1). Chị ấy nói: chị thấy nhà nó giàu thế, chị hỏi mượn nó 500 nghìn, 2 ngày sau nó nhắn tin đòi liên tục, lúc đó chị mới mượn em trả cho nó đó. Nó giàu mà bần tiện lắm.:Thinking::Sick:


Muathu KHÔNG và CHƯA BAO GIỜ nhờ vả hay mượn gì của chị ấy nhé, cũng như KHÔNG HỀ nhờ vả ai nhé. (Tháng trước Muathu bệnh nằm liệt giường, đói 2 ngày liền cũng ko gọi bạn bè nhé). Muathu ghét nhất là dựa dẫm và CỰC KỲ NGẠI mở miệng nhờ giúp đỡ. Vậy mà, mình lại chính là chỗ nhờ vả của người khác. 1 em tiếp tân mới vào làm mới 2 tháng, không biết có phải cái mặt mình hiền ko: “Chị ơi, em đang kẹt tiền mà không biết làm sao, chị giúp em được ko ạ,…….”. Kể ra chuyện “bị” mượn tiền thì chắc dài mấy trang mất.


Haiza đúng là cái số.


- Câu chuyện thứ hai: lúc chiều Nàng Trưởng phòng HCNS, thỏ thẻ lại bên bàn nói: mai người mới vào làm, Đ (tên của nàng) cho em ấy đọc nội quy & trao đổi chắc chừng 1 tiếng thôi, L có tài liệu hay có gì đó để đào tạo em đó ko? Biết ngay là đẩy việc đào tạo cho Muathu. Để đào tạo 1 người rành & giỏi việc, Muathu đã phải mất rất nhiều thời gian vì em trước (mới xin nghỉ), giờ phải hướng dẫn từ đầu, với tính chất đặc thù của công việc. Phải mất ít nhất 6 tháng mới hi vọng em ấy làm quen (chứ chưa phải làm giỏi nhé). Điều Muathu bực nhất là tuyển người để Muathu đào tạo thì phải hỏi ý kiến Muathu tiêu chí thế nào? Đằng này ko hỏi 1 câu, đăng cái tin tuyển dụng mà phần mô tả công việc sai từa lưa, công việc em người mới ko phải như thế. Muathu ra đề thi yêu cầu làm trong 1 tiếng (1 bài dịch chuyên môn V->A + 1 bài excel ngắn đơn giản + 1 bài PPT cực đơn giản) và ko được dùng từ điển, nàng trưởng phòng HCNS của Muathu thỏ thẻ đề nghị: L ra đề test khác được ko? Đề này khó quá Đ làm còn ko xong nữa huống chi ứng viên. Muathu mới giải thích: đề này L ra ko phải cốt yếu để bắt ứng viên làm hết, cái chính là L muốn xem cách ứng viên sắp xếp thời gian hợp lý, độ chính xác & áp lực bị dồn việc thế nào thì thế nào…. Muathu đã giải thích với nàng HCNS chi tiết như thế, vậy mà nàng cho ứng viên làm test tới 1:30h và cho tra từ điển & cả dịch google nữa chứ, coi có bực ko. Đã thế, nàng mang bài đến nói Muathu chấm bài cho ứng viên. Muathu (lúc đó đang bận, bực lắm) vẫn nhẹ nhàng nói, L bận quá, chắc ko có thời gian xem, Đ nhờ A. H xem giúp nhé. Mọi người coi có tức ko, nàng “Trưởng phòng HCNS, vậy mà việc ra đề, chấm bài, phỏng vấn, toàn là người khác làm (nàng chỉ mỗi việc đăng tuyển dụng, sắp lịch cho ứng viên test & lịch phỏng vấn), giờ tới đào tạo cũng người khác làm nốt. Có ai như Muathu ko? Làm trợ lý mà phải đào tạo nhân viên, phải hướng dẫn mí em tiếp tân + hành chánh. Nhiều lúc mí em ấy hỏi hoài: “Chị ơi cái nào làm thế nào, cái kia làm sao”. Muathu hơi bực nói: “sao em ko hỏi sếp em nhỉ, đáng lẽ mấy cái này Đ phải hướng dẫn cho tụi em chứ.” Không biết mọi người cảm giác thế nào khi mà cứ phải chỉ đi chỉ lại từ đầu tới cuối, bao nhiêu thời gian, công sức, em đó nghỉ, rồi lại người mới rồi lại chỉ đi chỉ lại từ đầu, thật sự mệt mỏi & chán lắm các mẹ nó ạ. Giờ không biết sao nữa. Bực quá mấy mẹ ẹ. :Crying::Crying::Crying: