Tôi - một cô gái 23 - mang trong mình đầy những vết xước của tâm hồn...
Chông chênh...là những gì tôi có để nói về cuộc sống của tôi lúc này.
Tôi 23 - vừa mới chân ướt chân ráo bước ra khỏi cổng trường đại học, vừa mới rời khỏi vòng tay bố mẹ - đã vội theo anh về nhà người.
Tôi 23 - quen anh khi mới học năm 2 đại học, quen anh khi vừa mới dở dang một mối tình trong sáng. Gặp anh, là định mệnh. Tôi và anh tình cờ quen nhau qua Facebook, từ những tn vu vơ, lời hỏi thăm qua loa, chúng tôi yêu nhau tự khi nào...
Anh hơn tôi 10 tuổi, cái tuổi mà con người ta đã đạt đến sự trưởng thành, chín chắn phần nào, cái tuổi mà chỉ nghe thấy thôi cũng đủ để không một ai trong gia đình tôi đồng ý. Tôi và anh vẫn yêu nhau, mặc kệ bố mẹ tôi khuyên ngăn đến mức nào, khuyên ngăn 1 phần vì anh nhiều tuổi, sẽ khác nhau về suy nghĩ, khác nhau về quan niệm sống, phần vì nhà anh xa, mà mẹ chẳng muốn cho con gái lấy chồng xa. Tôi biết, nhưng tôi vẫn mặc kệ, kệ ai khuyên ngược khuyên xuôi, tôi vẫn tin vào tình cảm chúng tôi dành cho nhau, đủ chân thành - ắt sẽ hạnh phúc...
Thế rồi, chúng tôi bên nhau, trải qua bao thăng trầm, khó khăn, chúng tôi vẫn không thay đổi quyết định. Dù ko ít những lần, tôi trẻ con, đòi chia tay.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, tôi 1 nơi, anh một nơi, cách nhau hơn trăm cây số, thỉnh thoảng mỗi cuối tuần anh lại về với tôi, chúng tôi đã đi quá giới hạn...
Tuổi thơ tôi lớn lên mang trong mình đầy mặc cảm, tôi bị hiếp khi tôi còn lên 6 lên 7, ám ảnh của một đứa trẻ không lành lặn về tâm hồn. Tôi là đứa nội tâm, nhưng ít ai biết được vì vẻ ngoài tôi luôn vô tư. Lớn lên, tôi ý thức được rằng, cần phải giữ mình, không cho phép bản than sống kiểu buông thả, vì vậy mà, 2 mối tình thuở áo trắng tôi luôn cảnh giác để bảo vệ bản thân. Và chưa khi nào tôi hối hận vì điều đó.
Đến khi yêu anh, khi tình yêu đủ chín, cái gì đến ắt sẽ đến, tôi luôn tự nhủ lòng mình ko được dễ dãi, không được buông thả bản thân. Thế rồi, bên anh, tôi và anh đã đi qua giới hạn. Tôi dằn vặt bản thân, trách bản thân dễ dãi, hư hỏng. Anh vỗ về tôi, an ủi tôi...
Khi đến với anh, tôi đã nói quá khứ tôi từng bị như thế, anh nói đừng sống và nghĩ mãi về quá khứ, hãy sống cho hiện tại. Anh ko quan trọng quá khứ của em, anh chỉ cần em ở hiện tại và tương lai. Cũng đã từng có ai đó nói với tôi, đàn ông trong trường hợp này nói như thế ko ít, nhưng không phải ai cũng làm đc. Lúc bình thường thì ko sao, nhưng lúc giận dỗi, cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt, chẳng thể chắc đc ngta ko lôi chuyện cũ ra để trì trích. Nhưng, đến hiện tại, gần 4 năm bên nhau, chưa khi nào tôi thấy anh nói, hoặc có thể, chưa đến lúc anh nói. Nhưng tôi, vẫn tin vào anh, tin vào con người tôi đã gửi gắm cả cuộc đời ...
Sau bao khó khăn, chúng tôi cũng có 1 happy ending. Ngày chúng tôi quyết định lấy nhau. Bố mẹ anh già rồi, Tôi vừa chân ướt chân ráo ra trường, anh với đồng lương ít ỏi, một tay lo toan cho cả đám cưới của chúng tôi. Sự khác nhau về phong tục tập quán đã khiến ko ít lần 2 gia đình bất đồng quan điểm. Ngày cưới tôi, mẹ tôi mắt nhoà đi vì thương tôi, thương vì cấm thì chẳng đi, mà cho đi lấy chồng khi còn chưa hết vô tư, vo lo vô nghĩ. Thương vì cưới tôi, cái nón cưới chẳng có do sơ xuất. Thương vì cưới tôi, đến chỉ vàng cho con dâu cũng chẳng có, thương vì cưới tôi, tiền mừng của 2 vợ chồng, được bao nhiêu dồn cả vào đưa bố mẹ chồng trả nợ tiền lo đám cưới, thương vì cưới tôi, cả đời người có 1 lần cũng chẳng được trọn vẹn....
Ở nhà tôi, mỗi dịp lễ tết giỗ Chạp, con cháu quây quần. Thì về nhà anh, ai biết nhà ấy, ngày tết cũng chẳng khác là bao so với ngày thường. Cái tết đầu tiên bên nhà chồng, con bé tủi tủi vì nhớ nhà, nhớ bố mẹ. Tủi vì chồng chẳng hề quan tâm, tủi vì cứ lủi thủi 1 thân 1 mình quét quét dọn dọn...
Tết đầu tiên xa nhà...
Tết đầu tiên, tôi mua cho bố mẹ thùng bia với hộp kẹo, anh cùng bố tôi đi mua quất về chơi tết. Từ sâu thẳm trong tôi, tôi rất muốn cho bố mẹ vào đồng ăn tết, nhưng anh ko hề đếm xỉa đến, nghĩ mua như thế là đủ rồi. Tôi, lực bất tình tâm. Đi học việc không lương, tiền ko kiếm ra, tư cách gì để quyết cho hay ko cho?
Chúng tôi về khi đã 28 tết, mẹ chồng nói sắm sửa hết và chẳng cần mua thêm gì, anh bảo tôi đưa mẹ chồng 1 triệu. Chồng tôi, chưa 1 lần nghĩ gì đến...
Gần giao thừa, cãi cọ với chồng. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu chồng ko mang tiền để mừng tuổi ra đếm.
Tôi đã có 1 người bố, luôn luôn cầm tiền và chưa bao giờ đưa cho vợ. Tiền kiếm được bỏ ví, chứ ko bao giờ có khái niệm đưa vợ giữ. Tôi thấy mẹ tôi khổ, khổ vì có ng chồng như vậy. Ko làm ra tiền thì buộc phải ngửa tay xin chồng từng nghìn mua bó rau. Tôi yêu và tôi ý thức được mình ko đc dẫm vào vết xe đổ của mẹ, nhất định ko thể lấy 1 ng như thế. Thế nhưng người tính chẳng bằng trời tính...
Anh mang tiền để mừng tuổi ra đếm và dặn ai mừng tuổi bằng nào?
Anh mừng cho cháu anh 100k, nhưng lại chỉ mừng cho e ruột tôi 50k, tôi nghĩ chuyện 50 hay 100 chẳng quan trọng gì đâu nhưng thể hiện cái bên trọng bên khinh.
Anh đi làm, lương trả vào thẻ, thẻ anh cầm, a rút về bao nhiêu, đưa bao nhiêu, tôi chỉ biết bấy nhiêu. Bạn bè hỏi tôi, thế chồng đi làm về có đưa tiền cho giữ ko? Phần vì xấu hổ, phần vì ko muốn ai nghĩ ko tốt về chồng, tôi vẫn nói với chúng bạn rằng : "tất nhiên là có rồi". Tôi chua xót, chẳng phải vì chồng cầm mà ăn tiêu phung phí, chồng tôi thuộc tuýp người tằn tiện, chẳng dám mua sắm gì. Như tôi, đi làm đến ngày lấy lương, thế nào cũng sẽ ăn uống ngon hơn bình thường, khi là tự mua cho mình bộ quần áo, khi là tự mua cho mình cái lắc tay, cái nhẫn, khi là mua cho bố mẹ thứ gì đó, nhưng với anh, hoàn toàn ko có khái niệm đó. Dù lương anh tháng 13-14tr, thì ngày lấy lương cũng chẳng khác gì ngày bình thường cả... Chồng đi làm, tiền chồng kiếm ra, chồng giữ. Đúng quá còn gì.
Không làm ra tiền. Lấy tư cách gì đòi giữ tiền. Tôi thương cho bản thân mình. Biết làm sao, khi lương 1 đứa kế toán mới ra trường tháng 2-3tr? Chưa kể bị nợ lương? Biết làm sao đc chứ???
Chồng đi ngủ, mặc kệ con bé năm đầu về làm dâu với ngổn ngang nỗi lòng. Tủi thân vì năm đầu tiên làm rể, giao thừa chồng đi ngủ, mặc kệ đời, không được 1 câu chúc bố mẹ vợ. Tôi gọi điện về, nói dối bố rằng chồng con đi hái lộc chưa về, lại để điện thoại ở nhà, nên con gọi chúc thay. Mừng mừng tủi tủi nghe giọng bố chúc, bố dặn dò. Cảm thấy con gái thật bất hiếu. Đau lòng...
Đem giao thừa, 2 vợ chồng mỗi đứa 1 góc, quay lưng vào nhau, mặc kệ con bé khóc bao nhiêu đi chăng nữa. Thất vọng đến đau lòng...
Sáng mùng 1...
Vợ dậy từ sớm nấu nướng chuẩn bị đồ cúng với mẹ chồng, chồng vẫn thế, vẫn nằm lì giận dỗi...
Chưa khi nào tôi cảm thấy ngán ngẩm cuộc sống hôn nhân đến thế
Tôi vẫn nghĩ, chúng tôi lấy nhau về, sẽ sống thật hp, hằng ngày quan tâm ân cần bên nhau, tối cùng nhau ngủ, thế nhưng tôi đã nhầm...