Em xin chào mọi người. Em sinh năm 1996, đêm qua em khóc suốt 1 đêm vì em thấy chính mình quá bất lực. Em nhìn thấy bao cánh cửa đóng sập trước mắt mà em không thể nào cứu vãn được. Em lớn lên trong một môi trường với tâm lí bị đè nén. Em không bạn bè không tiền bạc và không tài năng. Trong lúc em đang học 12 thì bố em đột ngột mất, họ hàng bỗng nhiêm trở mặt kinh tế sa sút lâm vào cảnh nợ nần moin ng khinh bỉ sỉ nhục xem thường.vvv.vv...... Sau đó mẹ em bị vỡ ruột thừa tưởng chừng đã chết trên bàn mổ, sau em còn 1 đứa em thua em 12 tuổi. Lúc đó em suy sụp hoàn toàn, 1 mk vừa nuôi mẹ lo cho em đi học rồi vay tiền để xoay xở và tự ôn tốt nghiệp tại bệnh viện. Nhưng em thiếu 0.25 là đau tot nghiep. Còn bạn em vì dung tien nen nó đa đau dù thiếu 0.75. Lúc đo em khong qtam lắm mà 1 mk lên bình duong đe đi làm phụ giup gd. 1 ngay em lam 16 tiếng sau đó em tìm đuoc viec day earobic cho thieu nhi viec nhàn hơn nhung tiền bạc trả cho em lại thieu hut tùm lum. Sau gần 3 năm em đã vận dụng mọi cơ hôi từ viec xin đi du học nhât k băng cap 3 nhưng kê khai tài sản => tai san em khong đủ. Em xin làm tgdd họ đòi it nhat la bang cấp 3. Em muốn thi lại c3 thì thủ tục đkien ôn & dự thi càng lúc càng gắt gao đk thực tiễn không cho phép em 1 năm để ôn thi ..vv..vv ... Bạn em có bằng c3 thì nó không thèm lấy vì không cần thiết, đi làm công nhân. Còn em bao nhiêu cánh cửa mở ra rất sáng lạng nhưng lại khong có bằng. Em đau lắm, đắng lắm. Em tự trau dồi nền tư duy nhạy bén của nguoi châu âu, hoàn thiện bản thân từ suy nghĩ đến học hỏi. Em kiệt sức rồi em biết rõ mọi thứ xảy ra để em mạnh mẽ chứ không phải đỗ lỗi cho hoành cảnh nhưng bây giờ em hết mạnh mẽ nổi rồi ạ. Em phải làm sao đây