E 19, chỉ đang là sinh viên. Hồi trước rất vô tư,vô duyên mê zai, mê cả gái đẹp. Vui vẻ với bạn bè....
Vậy mà dạo nào muốn vô tư cũng chả được
Em thật không ngờ bạn lại đối xử với em như vậy
Em và bạn cũng thân, bạn giúp đỡ em nhiều.Đi mua đồ không biết đừong cũng gọi bạn hỏi. Đi học đau chân bạn cũng đòi qua chở. Bạn đi ăn gì ngon cũng nhớ mua về. Vì kinh tế bạn khá hơn em. Còn em là sinh viên nghèo, ba mẹ cho ít tiền, mà chủ yếu chi vô niềm đam mê mĩ phẩm và thi lại. Muốn mua gì phải để dành từ lâu.Nên cũng ko giúp gì dc bạn.Lâu lâu có tiền rủ bạn đi uống trà sữa, uống nước cam...
Điện thoại bạn bị bể hư màn hình,e còn dư 1 cái samsung tuy cũng bị hư dây nguồn nhưng nếu ko trượt lên thì vẫn xài dc, nghe gọi và đọc tin nhắn dc.Em cũng cho bạn... Sau đấy bạn hỏi em ...còn cái nào ko vì cái sámung ấy bạn thấy thằng em họ bạn dưới Củ Chi ko có dt nên...cho mượn rồi
Có 1 lần bạn bảo bạn đang nợ nần , lý do vì hồi xưa làm mất điện thoại, mượn tiền...bla...bla... giờ người ta đòi, mai mà ko trả là thêm tiền lời 500k.Em rất cảm thông cho bạn, nhưng em cũng làm gì có tiền giúp bạn dc, em là sinh viên thôi.
Nhưng em vẫn ráng giúp bạn.Em hỏi mượn 1 người bạn của em, em nói với người đó là em mượn. Ngừoi đó cũng tin tưởng em và cho em mượn với lãi thấp.mượn 4tr trong 4tháng mà trả lãi có 1tr, (thật ra chỉ 200k 1 tháng, nhưng vì em mượn gấp bạn ấy phải đi rút ngân hàng,nên bảo em phải bù tiền lời) Bạn em đòi tiền lời trước nên mựon 4tr mà mang về có 3tr. Trả trong 4 tháng. Em cũng ất áy náy với bạn
Bạn nói như đjnh đóng cột là dư time trả, thậm chí còn nói em :"nếu mình trả sớm thì người ta trả tiền lời lại đúng ko.." làm e cũng an tâm...
Thật sự e rất thất vọng khi bạn mang tiền ấy về quê...điều đầu tiên bạn mua 1 thùng sữa cho bà nội (cái này em chỉ nghe bạn nói lại)e cũng vui vì bạn ấy biết nghĩ tới bà, vì em cũng về quê bạn rồi, cũng thấy tội bà.Nhưng việc bạn làm em thất vọng là bạn bỏ ngay 300k ...đánh đề. Bạn về kể với em và em điên tiết lên đòi cắt đứt liên lạc, tùm lum. Bạn qua nhà em năn nỉ, em bỏ qua...
Rồi bạn bảo bạn đăng ký vô làm bán KFC lúc chiều đi học về để kiếm tiền trả nợ. Em rất ủng hộ. Ban đầu thử việc 2 tuần, mỗi lần làm xong bạn đều chạy qua nhà em cho em uống nước ngọt (vì chỗ KFC cũng gần nhà em). Lúc làm chính thức rồi, thì bạn tắt luôn cả điện thoại. Bạn lấy lý do là làm KFC người ta ko cho dùng điện thoại,phát quần không có túi ...bla..bla.. Em chợt nghĩ nếu thế thì để dt trong cốp xe cũng dc, cần gì phải tắt...e cũng tin bạn, lúc í bạn còn liên lạc với em
Nhưng sau,bạn ko liên lạc với em luôn,tắt dt luôn. Và chắc bạn quên luôn món nợ.
Lúc ấy, thời gian vẫn còn dài, nên em chả nghĩ gì, chỉ nghĩ đơn giản là chắc không thích chơi với nhau nữa nên em chả liên lạc luôn
Sau này ,bạn mở lại điện thoại. Gần tới hạn trả nợ, em có nhắn tin nhắc bạn nhớ trả đúng hẹn, vì tiền đó không phải là tiền của em mà em mượn bạn, phải uy tín với nó. Bạn nt lại bảo :"sẽ cố gắng" .Em cũng yên tâm.
Tới ngày, hỏi bạn thì bạn bảo ...ko có, đang ở Củ Chi gom tiền ...bla...bla hẹn đi hẹn lại.Em rất ngại đòi tiền nên nhờ 1 người bạn đòi giùm. Bạn cứ hẹn đi hẹn lại. Trong khi người em mượn tiền đang rất cần tiền đóng học.em phải năn nỉ người em mượn tiền mới cho em khất lại thêm 1 tháng,và yêu cầu em cuối tháng 10 phải trả vì người đó phải đóng tiền học, không thôi bị cấm thi...
Còn về phần bạn,bạn nhất định không trả.em không còn cách nào khác đành qua nhà bạn nói chuyện với ba mẹ bạn.E đã nói trước với bạn là nếu ko trả em sẽ qua nhà.Nhưng bạn nt lại bảo là :"có qua cũng ko giải quyết dc gì đâu ,ông bả ko có tiền trả đâum ông bả bỏ Q lâu rùi" Em tức quá nên em nhờ mấy người bạn của em cùng qua nói chuyện với ba mẹ bạn,vì em sợ lắm .Ban đầu ba mẹ bạn bảo là :"chờ Q về rồi cô chú giải quyết".Nhưng mãi mà chưa thấy giải quyết gì.Em cứ gọi dt cho ba mẹ bạn mãi,ba mẹ bạn nói là :"cô có gọi cho Q bảo về, Q bảo ...khi nào có tiền Q mới về" :Sick:. Ban đầu là thế, sau vài ngày, ba mẹ bạn bảo ..."ko biết" luôn
Bạn biết chuyện em qua nhà bạn, thế là bạn nhắn tin dằn mặt em. Bạn nói đại loại là... người nợ tiền là bạn, đừng có làm phiền ai hết,đừng có ép bạn vào đường cùng, tức nứoc vỡ bờ.....
Và đau đớn hơn, bạn nhắn cho em 1 câu mà em nhớ rõ mồn một :"Giờ ko có tiền. Có giết Q thì cũng ko có tiền đâu.còn muốn chơi thì chơi, đây ra đường chơi ko thua gì ai đâu..."Em thất vọng và chỉ nói với bạn là :"T năn nỉ Q đó, Q ráng giùm T, bạn T nó đòi lắm,T ko bik lấy đâu ra...
em thật sự buồn
Bây giờ, em đang phải giải quyết món nợ đó cho bạn, vì em là người đứng ra mượn. Mấy ngày nay, đang mất cân bằng mà lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ (vì tính em nhí nhảnh là thế) Trong đầu lúc nào cũng lởn vởn ý nghĩ kiếm đâu ra tiền trả cho người ta. Em đã tính chuyện lấy tiền đóng học ,nhưng ko đủ, Mà tháng sau thi, ko đóng tiền học người ta cấm thi.Nghĩ tới chuyện bán chiếc nhẫn ,nhưng ngày nào cũng đi ra đi vô trước mặt mẹ, mẹ sẽ biết...nhà đang có chuyện, e ko muốn vì em mà....
Bạn ơi, sao bạn đẩy mỉnh vô bước đường cùng vậy.Vì bạn mà mình phải tính đường đi vay nặng lãi để trả cho bạn đó bạn có biết ko
E phải làm gì với bạn, để bạn trả nợ cho E đây.
Thật sự nghe bạn hù dọa, E ko có can đảm qua nhà bạn thêm lần nữa....
Em phải làm sao để bạn trả nợ, các anh chị có cao kiếm gì ko
em vẫn hy vọng bạn trả nợ cho em ,vì đó là đương duy nhất để em giải quyết các vấn đề, vì với số tiền đó, em phải tiết kiệm tối đa trog 8 tháng mới đủ....