Quá buồn cho cuộc đời 1 con người như mình. Sống với tình yêu mơ mộng với tình yêu lúc nào cũng nghĩ rắng 1 túp lều tranh 2 quả tim vàng là đủ rồi nhưng giờ bắt đầu thấy sai lầm nối tiếp những chuỗi sai lầm. Thật sự quá mệt mỏi và bế tắc. Mình cũng đọc qua vài dòng tâm sự của các chị em cũng có hoàn cảnh tương tự như mình nhưng mình ko biết làm sao để thoát ra khỏi cái tâm tư này nữa nên viết ra đây vài dòng tâm sự cho đỡ mệt lòng. Mình và chồng yêu nhau cũng hơn 4 năm rồi mới lấy nhau ấy vậy mà mỗi lần về nhà a chơi là y như rằng ko đc tiếp đón cứ đừng ngoài sân ko ai nói cháu vào nhà ngồi chơi hay gì cả. đều là ck mình bảo mình vào. Mình vào thì mẹ a và em gái cứ nằm trên giường xem tivi mình chào còn chẳng buồn trả lời lấy 1 câu khiến mình tủi thân ghê gớm. Bố a cũng vậy nếu chào mà ko đứng trước mặt thì ko bao giờ ừ nổi 1 câu luôn nhưng vì yêu a vẫn chấp nhận tất cả chỉ cần tình yêu của a là đủ. Rồi chúng mình cũng qđ xin phép gia đình 2 bên để cưới ừ thì nhà a ko phản đối cũng sửa nhà xây cho bọn mình 1 phòng 10m2. anh về trang trí phòng khá là đẹp rùi đặt giường tủ người nhà đóng cho. Mình và a bằng tuổi công việc của a thì ko đều lương thì bấp bênh nên lúc cưới a ko có tiền. Gđ a cũng chẳng buồn để ý đến. cách ngày cưới có 4 ngày mình về nhà a hỏi xem nhà a đã mua chiếu chưa thì nhận đc câu trả lời chưa mua mà nó ko nói gì thì ko mua cho mình laioj phải nhờ mẹ a mua hộ bọn con đôi chiếu. ga gối mình mua mang về còn đệm thì tận hôm cưới mẹ a mới đi mua hộ. Đám cưới diễn ra cũng khá là bt nhưng thật sự lễ ăn hỏi của nhà a quá bé để cho mọi ng nói ra nói vào khiến gđ mình buồn tủi. Buồng cau thậm chí còn bị thối mất quá 7 phần nữa. Mình hôm ấy đi trang điểm ko biết ở nhà mọi ng trong gđ ngồi khóc thương cho cháu gái về nhà ck sẽ khổ. Lúc cưới thì mc kêu mẹ ck ra đón nàng dâu vào phòng 2 vk ck mình cứ đứng ngoài chờ phải 10 phút bà mới ra lôi tay mình vào thật sự lúc ấy mình muốn quay đầu và bỏ về khi thấy tất cả mọi ng trong khán phòng tỏ về bất ngờ cũng như hụt hẫng nhưng nghĩ đến danh dự của gđ nên mình nhắm mắt bỏ qua. Càng nói càng thấy tủi cho thân phận của mình. Cũng là 1 kiếp ng ấy vậy họ lấy ck mẹ ck ko cho nhiều thì ít cũng vài đồng để con lấy vốn làm ăn đây nhà ck mình chẳng cho lấy 1 nghìn. cưới xong hôm trước hôm sau còn bảo vk ck mình lo mà trả nợ. tất tần tật lên tới 30 triệu. Nào là tiền sửa phòng cho chũng mày tiền giường tủ rồi vv và vv. Mình cũng ko nói gì chỉ vâng vâng dạ dạ. Đã thế lại kêu vk ck mình cho em ck lên ở cùng nữa mình cũng chẳng cãi lời cũng vâng và làm theo. cưới xong 2 vk ck ở nhà 2 ngày rùi lên HN để đi làm. e ck cũng lên ở cùng luôn từ ấy đến nay. Thật sự chuyện mẹ ck nàng dâu chẳng mấy khi tốt đẹp nhưng m vẫn giữ trọn đạo dâu con. tết về 2 vk ck mình biếu bố mẹ 2 triệu bà ra mặt bảo ko lấy nhưng t trừ vào nợ rồi lại kêu thêm nợ 4 tr
iệu nữa mà trước bà quên ko liệt kê cho mình biết. ck mình sững sờ còn mình thì lặng ngắt ko nói gì và cũng ko biết phải nói gì nữa. Ngày tết mình cũng biết mình có bầu và bắt đầu nghén. Ra Tết ở quê bắt đầu cấy mẹ ck mình kêu mình đi cấy mình cũng đi mặc dù trong ng rất mệt. đi cấy về đêm hôm ấy mình ốm nôn ọe hết ra phòng rồi bụng đau và người ngợm tay chân đau ê ẩm ck mình xót bảo thôi mai vk đừng đi cấy nữa ck đưa vk lên ngoại chăm cho mấy ngày. Mình lên ngoại 2 ngày thì các cô nhà ck bắt đầu túm vào nói mình chẳng ra gì bắt lỗi mình từng li từng tí 1. Ck mình lên ngoại nói mình chẳng ra gì cả mà ko biết rằng mình đang rất bức xúc., Thật sự mình ko làm gì sai cả công kia việc nọ trong nhà mình đều sắn tay vào giúp mình làm hết việc nhà chứ ko để ai phải làm mà mọi ng đặt điều nói xấu mình. Rồi mọi ng khuyên mình cứ kệ ko nói gì hết coi như mình ko biết gì mình cũng làm theo. ck đưa mình về nhà mình vào nhà tắm thấy quần áo của mình với ck vứt vào 1 xó bốc mùi và mốc cả lên mình thật muốn khóc quá. Mình chỉ có cái áo với bộ quần áo của ck nhưng mẹ cũng ko lỡ giặt hộ mặc dù mình bị ốm. Mình buồn gọi điện cho bạn tâm sự chúng nó bảo mình thôi cứ bỏ qua mà sống cho yên cửa yên nhà.Nói thật chứ mình nghén nặng ăn gì cho ra hết mọi ng đã ko chăm thì thôi nhưng trăm thứ việc tỉ thứ việc để cho mình làm mình cũng chẳng dám nói ra hay than vãn cũng lặng lẽ làm hết mọi việc rồi nhanh chóng lên HN chứ cứ ở nhà mệt mỏi lắm. Ở nhà đã ko đc thoải mái lên đây cũng ko luôn. Em ck thì cứ ngồi trên gác chơi đến khi nào mình nấu cơm xong mới xuống ăn. mà có hôm cơm nấu xong kêu ko ăn em muốn ăn bún miến các kiểu mình lại lọ mọ đi nấu cho em ăn. Con bé hàng xóm sang lần nào cũng kêu sao em thấy c khổ quá vậy. ng ta có bầu thì đc nghỉ ngơi còn e thấy c suốt ngày vất vả làm lụng các kiểu. C phải bảo với chị ý xuống mà làm giúp c chứ lười gì mà lười thế, em với c chẳng phải họ hàng thân thiết gì mà nhìn c thế này em còn xót nữa là. C phải bảo với a để a bảo với e a ý chứ. Mình cũng cười thôi bảo số c nó khổ vậy rồi thì phải chịu em ạ. Thật sự chuyện gđ đã thế nói đến ck mình còn chán hơn. ck mình thì sống vì bạn bè lắm ko sợ mất vk mà chỉ sợ mất bạn. Làm đc đồng nào bạn nó kêu lại đưa luôn. vk bầu bí ko mua đc cho vk 1 hộp sữa nhưng bạn kêu thế nọ thế kia là cuống lên. Mình thật rất chán nản. Đã thế giờ mình bầu chỗ làm họ lại ko nhận nữa thất nghiệp ck bảo về quê mình chẳng muốn về tẹo nào vì về quê rất khó sống rồi gđ a lại xót a kêu mình ăn bám rồi điều tiếng nữa mệt mỏi lắm với lại a ở đây lại đàn đúm bạn bè maf bạn a toàn những đứa sống lợi dụng với ko ra gì suốt ngày kêu a phải thế nọ thế kia ko vk nó đè đầu cưỡi cổ. Mình sợ a lại hư hỏng. Thật sự giờ mình rất rối bời ko biết phải làm thế nào. Chứ giờ mà về quê ngày nào mẹ a cũng kể lể nợ nọ nợ kia chắc mình cũng phát khùng lên mất. Giờ mình phải làm sao đây?