Mặc dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng nhiều hộ dân ở vùng quê heo hút vẫn tự trọng làm đơn xin thoát nghèo.

Điều này đồng nghĩa với việc họ sẽ không được thụ hưởng các chính sách ưu đãi của Nhà nước. Nhưng họ lại coi đó là động lực để nỗ lực phấn đấu, tự mình vươn lên. Vậy mà miệng đời thật nghiệt ngã, có kẻ bỡn cợt khi thấy họ ‘được’ nghèo.

Ví như câu chuyện của bà Nguyễn Thị Chi (62 tuổi, Phong Lạc, Trần Văn Thời, Cà Mau) từng làm đơn xin thoát nghèo. Lá đơn chỉ vài câu ngắn gọn, chữ rõ chữ mờ với nội dung: “Được hỗ trợ vay vốn xây dựng nhà ở...” nhưng đằng sau đó là cả câu chuyện cảm động về phận người giàu tự trọng.

hình ảnh

Chiếc xe đạp đồng hành cùng bà Chi trên nhiều tuyến đường mưu sinh (Ảnh: Đời Sống và Pháp Luật)

Để vào được nhà bà Chi, phải đi qua một đoạn đường đất sình lầy dài gần 1km. Cũng trong ngôi nhà cấp 4 vẫn còn mới, nền lát gạch bông, người phụ nữ nhỏ nhắn với gương mặt đen sạm cho biết, gia đình mới xây dựng căn nhà này được hơn 1 năm nay và chỉ có 2 vợ chồng sinh sống.

Bà Chi chia sẻ: “Trước đó, gia đình có hoàn cảnh rất khó khăn, dù tôi cùng chồng làm đầu tắt mặt tối, không quản việc nặng nhọc nhưng vẫn không thoát được cái nghèo. Cách đây khoảng 9 năm, chồng tôi lại mắc bệnh khô phổi, hở van tim, khiến sức khỏe suy giảm. Căn bệnh nặng của chồng làm cho kinh tế gia đình ngày càng kiệt quệ. Vài công đất nuôi tôm ít ỏi của gia đình cũng ra đi vì bệnh tật”.

Suốt khoảng thời gian chồng nằm viện, bà Chi tranh thủ thời gian lao động kiếm thêm ít tiền điều trị bệnh cho chồng. Bà làm việc quần quật không kể việc nặng hay nhẹ, ai thuê gì làm đó. Số tiền bà làm ra được 1 phần thì chi phí trị bệnh tốn đến 10 phần.

Khó khăn là vậy, nhưng bà Chi cũng chưa bao giờ buông xuôi cho số phận hay dựa dẫm vào ai. Việc gì làm được thì tự làm, nghề nào làm ra tiền chân chính cũng không ngại cực nhọc. Cuộc sống tuy có thiếu trước hụt sau nhưng cũng đắp đổi qua ngày. Khoảng 3 năm trở lại đây, bệnh tình của chồng bà đã ổn định nên ít tốn chi phí cho việc chữa bệnh.

hình ảnh

Hai vợ chồng bà Chi cố gắng suốt 11 năm để thoát nghèo (Ảnh: Đời Sống và Pháp Luật)

Kể từ đây, bà Chi tận dụng 3 công đất lá dừa xung quanh nhà để kết lá bán kiếm thêm thu nhập. Những ngày không có người đặt hàng, bà Chi đi đặt vài cái lú dưới sông, đặt rập ba khía. Nhà nào có đám tiệc mướn rửa chén bà cũng nhận. Cũng có những ngày, bà giăng lưới cá rô phi của ao nhà chở qua vùng lân cận bán dạo. Từ đó, gia đình tích góp thêm được khoản tiền dành dụm.

Sau này, gia đình bà Chi cũng được Nhà nước hỗ trợ nhà ở đối với hộ nghèo, cộng với số tiền dành dụm, vợ chồng bà xây dựng được căn nhà đàng hoàng. Ước mơ có được ngôi nhà “che nắng, che mưa” bao nhiêu năm qua của bà Chi bây giờ đã trở thành hiện thực.

Giờ đây, khi cuộc sống đã đỡ phần cực khổ, vợ chồng bà Chi thống nhất làm đơn xin thoát nghèo sau hơn 11 năm thuộc diện hộ nghèo. Bà nói: “Mình nghèo lâu quá rồi mà để Nhà nước quan tâm, chăm lo hoài cũng ngại. Nhiều khi đi ra đường, nhiều người nói nghe cũng buồn.

Họ nói: “Hộ nghèo sướng muốn chết, đi lãnh đồ người ta cho hoài” mình thấy đau lòng. Trong khi đó, kinh tế tương đối ổn hơn, nên vợ chồng tôi muốn nhường chế độ, chính sách cho người khó khăn hơn”.

Theo bà Chi, việc ra khỏi hộ nghèo đồng nghĩa với việc gia đình sẽ không được nhận các khoản hỗ trợ cho hộ nghèo, chi phí bảo hiểm y tế cũng không còn được miễn giảm. Nhưng đó lại chính là động lực để cả gia đình bà quyết tâm xóa cảnh đói nghèo đã đeo bám nhiều năm qua.

hình ảnh

Có lẽ câu chuyện xin thoát nghèo không còn hiếm gặp trong cuộc sống, nhưng riêng với trường hợp của bà Chi, vẫn cảm thấy có chút gì đó thật xót xa. Dẫu biết miệng đời ác nghiệt lắm, đôi lúc phải bơ đi mà sống, nhưng nếu ai trong hoàn cảnh ấy, nghe được câu nói ‘nghèo sướng muốn chết’ – hẳn sẽ cảm thấy chạnh lòng.

Trời ơi, nào ai muốn sinh ra dính phải phận nghèo, ai mà chẳng khát khao được “đầu thai” vào nhà giàu có, sống đời nhung lụa, chứ dựa vào năm ba đồng hỗ trợ thì ‘sướng’ là sướng chỗ nào, sướng ra làm sao?

Như phận đời của bà Chi, phải cùng cực lắm mới được xếp vào diện nghèo. Nhưng mấy ai hiểu, bà chưa bao giờ sống dựa vào tình thương hay sự bố thí, bà nỗ lực vươn lên đến tận cùng, dù tuổi cao sức yếu vẫn chăm chồng bệnh tật, gồng gánh mưu sinh.

Miệng đời bảo bà nghèo mà sướng là sai, nhưng ở khía cạnh tích cực hơn, đôi lúc những lời nói khó nghe lại khiến chúng ta có thể động lực để phấn đấu và chứng tỏ bản thân mình. Giờ đây, bà Chi không còn nghèo nữa, bà đã giàu về nhân cách và ý chí hơn người.

hình ảnhVậy mà xã hội mình vẫn còn những kẻ hám lợi, đang giàu có vẫn xin sổ hộ nghèo để được miễn phí nhiều khoản, để khi có các nhà hảo tâm từ thiện tới thăm, họ luôn có một ‘suất đặc biệt’ cho gia đình. Trong khi những ai có lòng tự trọng, cầm trên tay giấy chứng nhận mình ‘nghèo’ hẳn sẽ cảm thấy buồn nhiều hơn vui.

Rõ ràng, hình ảnh của bà Chi là tấm gương sáng cho chúng ta học hỏi. Bà trả lại hộ nghèo chẳng phải vì sĩ diện mà để chứng minh một thực tế, trong cái đói, cái nghèo, giá tri vật chất dù lớn đến mấy cũng khó có thể mua chuộc được danh dự và lòng tự trọng của những người liêm chính, từ bi.

Bởi lẽ, họ còn nghèo thật đấy nhưng họ tự trọng và suy nghĩ rất con người: “Nhường suất hỗ trợ cho những hoàn cảnh còn cực khổ hơn mình”.

Nguồn tham khảo: Đời Sống và Pháp Luật