Em thấy trường hợp này cũng rất thương tâm, không biết ở nhà mình các mẹ đã biết trường hợp này chưa,êm nghĩ trường hợp này mình nên giúp đỡ bé


Em cảm ơn các mẹ


Nguồn: Dân trí


http://dantri.com.vn/c167/s167-466140/nghen-long-truoc-nghi-luc-cua-co-be-15-tuoi-phai-cat-tu-cung.htm


Mới 15 tuổi, em đã phải cắt bỏ tử cung, khuôn mặt tái nhợt vì vừa trải qua ca đại phẫu. Nét mặt trầm buồn, ứa nước mắt em cắn môi quay mặt sang phía bên và chỉ gật đầu khi được hỏi.


Từ bé Thủy đã không được may mắn như các bạn cùng trang lứa, khi 4 tuổi thì mẹ bị tâm thần, bố không công ăn việc làm, lại quá hiền lành nên cuộc sống của gia đình 7 người nhà em luôn trong tình trạng thiếu thốn đủ bề: “Nhà làm nông nghiệp nhưng chưa bao giờ có nổi bao thóc để trong nhà, cứ giữa vụ này đi vay, đầu vụ sau trả. Mẹ cháu bị tâm thần hơn chục năm nay, bố nó thì hiền lành chỉ dựa vào mấy sào ruộng và đồng công làm mướn vừa nuôi mẹ già 80, vợ bệnh, rồi 5 đứa con nên khó khăn không kể hết”, bà Trần Thị Dần (bác ruột em Thủy) tâm sự.


Nhà nghèo, nên có đau ốm Thủy cũng không dám kêu vì biết bố không có tiền cho mình đi viện. Mẹ là người để con gái có thể tỉ tê chuyện phụ nữ thì không may mẹ lại bệnh, em không biết nói với ai. Đến khi thấy con ngày càng xanh xao, gầy nhom bố Thủy mới biết con bệnh nhưng cũng đành bất lực vì không xoay đâu ra tiền: “Hoàn cảnh gia đình như thế, lúc đầu, con bé không muốn đi viện nhưng thấy cháu rong kinh lâu ngày, lại đau bụng mấy tháng rồi nên gia đình động viện cháu cứ đi, chỉ cần đủ tiền tầu xe lên được viện đã, rồi thiếu đâu xin đấy,…”, bà Dần cho hay.


Hôm Thủy lên viện, hàng xóm láng giềng người cho 10 nghìn, người cho 20 nghìn, mỗi người thương cho một ít cũng đủ tiền tầu xe lên đến viện. Tại bệnh viện Bạch Mai em được chẩn đoán ung thư cổ tử cung và buộc phải cắt bỏ hoàn toàn tử cung để giữ lại mạng sống. Các bác sĩ khoa Sản đã tận tình cứu chữa và còn giúp đỡ bệnh nhân này cả về vật chất lẫn tinh thần.


Trao đổi với Dân trí, bác sĩ Nguyễn Thị Tân Sinh, phó Khoa Sản bệnh viện Bạch Mai cho hay: “Hoàn cảnh gia đình cháu Thủy rất đáng thương, bản thân lại mắc căn bệnh hiểm, thời gian điều trị sẽ rất lâu dài và tốn kém. Đây là ca bệnh đặc biệt, rất hiếm gặp ở trẻ vị thành niên, cháu còn quá trẻ đã phải cắt tử cung là điều thiệt thòi lớn, ảnh hưởng đến cả cuộc đời”.


Bác sĩ Tân Sinh cũng là người trực tiếp xin cho em xuất ăn từ thiện của bệnh viện, thông thường mỗi xuất ăn 10.000đ nhưng vì Thủy mất rất nhiều máu trước mổ (do bị rong kinh) và sau phẫu thuật người còn yếu, cần bổ sung chất nên bác sĩ Sinh đề nghị cho Thủy được hưởng xuất ăn 20.000đ. Ngoài ra, các bác sĩ Khoa Sản còn quyên góp giúp đỡ em hơn 4 triệu đồng.


Mới 15 tuổi, em đã phải cắt bỏ tử cung, khuôn mặt tái nhợt vì vừa trải qua ca đại phẫu, Thủy già dặn hơn nhiều so với tuổi 15. Nét mặt trầm buồn pha chút tự tị, em tỏ ra thờ ơ, không muốn trò chuyện khi tôi hỏi về hoàn cảnh sống, tình trạng bệnh tật, hành trình em khăn gói từ quê lên Hà Nội chữa bệnh ra sao,… Ứa nước mắt, em cắn môi quay mặt sang phía bên và chỉ gật đầu khi được hỏi. Em cũng không muốn bác Dần kể tỉ mỉ về hoàn cảnh gia đình mình, thỉnh thoảng Thủy lại liếc nhìn bác như ra hiệu để bác đừng kể nữa. Có lẽ, do hoàn cảnh sống từ bé thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ, lại thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu đủ bề… lại vừa trải qua cuộc đại phẫu nên tâm trạng em có chút tự ti, tiêu cực. Cô bé cũng rất bản lĩnh, không kêu ca, sợ sệt khi phải làm phẫu thuật, sau phẫu thuật dù còn rất đau đớn nhưng Thủy không hé răng nửa lời than vãn.


Bà Dần cho biết: “Cả nhà 8 người ở trong một căn nhà chừng 20m2 dột nát, may năm ngoái xã cho 7 triệu để lợp lại mái nên mùa mưa vừa rồi mới không bị ướt. Nhà chỉ có 2 cái giường, 5 mẹ con nhà nó nằm chung 1 giường. Mẹ cháu thì bệnh nặng mà không có tiền đi viện, chửa đến lúc đẻ cũng không biết mình đẻ, khổ lắm các cô ạ. Chúng tôi thì lấy chồng miền núi, cũng chỉ làm ruộng nên không giúp cháu được là bao, chỉ có cái công thôi. Thỉnh thoảng có cái quần áo cũ nào thì gom về cho mẹ con nhà nó”.


Từ hôm em đi viện, bố cũng chỉ lên được một lúc, ký xong giấy mổ cho Thủy là bố về ngay vì ở nhà không ai trông mẹ và em bé mới sinh: “Bố cháu lên điểm chỉ vào giấy mổ, chứ có biết chữ đâu, nhưng lại phải về ngay vì ở nhà không ai trông mẹ cháu và thằng cu mới sinh. Tất cả các khoản viện phí cháu còn nợ lại bệnh viện, sắp tới lại xạ trị, dùng hóa chất,… không biết lấy tiền đâu”, bà Dần than thở.


Khi ra về, tôi nhớ mãi ánh mắt trầm buồn, lì lợm của em, Thủy chỉ khóc khi nghe bác kể với chúng tôi về cuộc sống của gia đình, về tình trạng bệnh của em. Mới 15 tuổi, tương lai của em sẽ đi về đâu khi tính mạng bị đe dọa, em không còn cơ hội làm mẹ, làm vợ. Khi được hỏi, em mong nhất điều gì, cô bé lặng im, khóe mắt đỏ hoe: “Em chỉ mong được khỏi bệnh”, em có muốn đi học tiếp không? Thủy lắc đầu, mím chặt môi, nước mắt ràn rụa!?