Dạo gần đây tôi hay thức khuya mà chẳng để làm gì cả. Cái cảm giác như rơi tõm vào một hố sâu cảm xúc và cứ ngồi bó gối co chân nơi ấy, ngước mắt lên trời cao chỉ để ngắm nhìn trời sao bị bao phủ bởi một màu đen.
Người khác thường nói thức khuya để lấy cớ làm việc. Nhưng tôi biết, những kẻ giống như tôi, thức khuya để tự dằn vặt chính mình. Có thể là đang cô đơn. Và cả cô độc nữa. Có thể là đang tương tư một người nào đó không dám thổ lộ tỏ bày. Cũng có thể là đang tự dằn vặt đống cảm xúc nát vụn của mình dành cho một người đã cũ…
Tâm tư rối bời, chỉ thức để nhìn kim đồng hồ nhích thời gian một cách lặng lẽ và chậm chạp. Những người vui vẻ yêu đời sẽ thấy, ôi dào những con người này sao mà sống phí hoài thời gian đến thế. Nhưng cứ để cho họ buồn một vài đêm, có được không?
Co ro trong đêm, đáng thương biết nhường nào. Cảm giác giống như khi trượt dài một dãy danh bạ mà không tìm nổi một cái tên để gọi. Kéo dài thanh công cụ thấy đầy những chấm sáng xanh đang online nhưng không kiếm nổi một cái tên để gửi vài dòng inbox. Cứ lặng lẽ thở dài, cứ lặng lẽ buồn, rồi tự khâu vá vết thương lòng mình cho mệt nhoài cảm xúc. Là cảm giác những câu hỏi bộn bề quẩn quanh tâm trí, lặp đi lặp lại hàng tỉ lần nhưng không có ai bận tâm trả lời. Người ta đều bận hết cả. Chỉ có người cô đơn lẫn cô độc ngồi thở dài ngao ngán trước màn hình máy tính là rảnh mà thôi. Đã rảnh. Còn buồn!
Đáng lý ra những kẻ cô đơn như tôi phải bám víu vào công việc. Để công việc xoáy tròn trong tâm trí, ám ảnh hay đau thương cũng không còn dai dẳng nữa. Để những bi lụy chuyện tình cảm cứ thế trôi qua đi. Nhưng sự thật thì, mọi điều liên quan đến công việc cũng đều được lôi ra giải quyết cho quạnh quẽ. Chỉ để đêm về trống rỗng trong tâm trí, hốc mắt sâu tìm kiếm một người có thể đồng cảm cùng nhịp tim non nớt của mình. Nhịp tim run lẩy bẩy. Bắt đầu sợ hãi nhiều hơn những dối trá không thật tâm. Bắt đầu sợ hãi nhiều hơn những toan tính của đời thường.
Những ngày này, nếu cô đơn quá dư thừa và nỗi buồn thì rảnh rỗi rong chơi. Thú thật, là lúc cần hơn bất cứ lúc nào, nhiều hơn một cái nắm tay để thấy lòng dịu vợi, nhiều hơn một bờ vai để mặc sức tựa an nhiên, nhiều hơn một nụ hôn để nghe tim rạo rực nơi thành ngực bên trái… Cả những đắng đót trong men say tình ái. Cứ tự chuốc cho say, rồi mong muốn được say để ngủ vùi. Quên lãng…
Đúng 4 tháng, kể từ ngày đó ... Nhưng thời gian trượt dài trong quá khứ thì hơn thế nữa, đó là những đêm nước mắt lăn dài, nỗi nhớ người bóp nát trái tim trong lồng ngực. Đã từng vùi đầu vào công việc, vào những đêm lang thang hết ngõ ngách SG. Để rồi, buông máy tính, buông điện thoại, buông cả gương mặt tươi cười giả tạo, quay về sống với chính con người thật, với cảm giác trống trải, cô đơn. Nhiều lần ôm mặt khóc, cố không thành tiếng, ngước mặt lên trần nhà, tìm cho mình 1 lý do, chỉ để đủ dũng khí BUÔNG BỎ ...
Dạo gần đây, sức khỏe đã không còn tốt, bệnh cũ có nguy cơ tái phát. Đó là kết quả của những đêm thức trắng, những tối lang thang ngoài đường mặc cho những hạt mưa cứ tạt thẳng vào mặt lạnh căm. Đó là những cơn đau đầu kéo dài ngày qua ngày, cổ họng đau, cơ thể mỏi mệt, cố gắng làm việc suốt 16 tiếng/ ngày. Đơn giản là mệt, rất mệt, từ thể chất đến tinh thần. Lòng tự hỏi, cho đến bao giờ, thì lòng sẽ nguôi ...
Mình tự nhận là đứa sống nội tâm, tất cả mọi điều phiền muộn đều chất chứa trong lòng, đơn giản vì không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác. Khi cần, chỉ muốn viết và viết. Sorry vì có ai vô tình bước ngang qua topic này, đã từng đọc lướt qua, cũng đừng vội buông lời phán xét. Nếu không tôn trọng người viết, cũng nên tôn trọng cảm xúc thật của họ. Thanks.