(Post lại bài viết tôi đã viết gần 10 năm trước :) )
Em vẫn bảo hoa sưa trắng như những tà áo trắng tuổi học trò...
Ngày ấy tôi là một cậu học trò ngoan, sáng đến lớp, chiều đi học thêm, tối về thức đến 2h ôn thi. Em là hoa khôi của lớp học thêm, với chiếc răng khểnh dễ thương. Như những cô gái chăm chỉ khác, em thường đến sớm để ngồi bàn đầu. Còn tôi, như những thằng con trai khác, lười biếng và ham chơi, tôi thường đến muộn và ngồi cuối lớp. Tôi thường lọc cọc vào lớp khi mọi người đã yên vị, thầy giáo viết được nửa bảng rồi. Nhưng cũng vì đến muộn mà tôi có thể tranh thủ ngắm em một chút trước khi lúi húi tìm chỗ ngồi.
Tôi đã yêu cái lớp học thêm đó hơn lớp chính ở trường. Không chỉ ở lớp học thêm có em. Ở trường tôi không có nhiều bạn bè. Con trai lớp tôi sành điệu và dân chơi lắm. Ở lớp học thêm, tôi có nhiều bạn bè hơn. Chúng nói chuyện rất vui, đôi khi còn kể cho nhau nghe về những mơ ước của mình. Còn có cậu bạn hát rất hay, mỗi buổi đi về cùng thường nghêu ngao hát một mình cho tôi nghe. Còn một lý do nữa để tôi thích lớp học thêm hơn. Đó là khi ở trường tôi là kẻ vô danh, không ai biết đến, nhưng ở đây, tôi là một ngôi sao. Tuy có lười biếng chút, nhưng tôi là một trong những nam sinh học giỏi nhất lớp. Có lẽ điều này cộng với tội đi học muộn đã làm tôi có được sự chú ý của em.
Một ngày xuân sang, khi những bông hoa sưa nở trắng bầu trời, tôi đã lấy hết can đảm để làm quen với em. Khi tan lớp, thấy em đi bộ phía trước, tôi đạp xe lại gần và hỏi: “bạn đi bộ à, nhà bạn ở gần đây phải không?”. Lúc đó tôi run lắm, chỉ sợ em quay đi và không thèm trả lời. Nhưng em không quay đi mà quay lại cười với tôi. Ôi nụ cười với chiếc răng khểnh thật duyên làm sao. “Ừ, nhà tớ ở gần đây. Nhà ấy ở đâu ?”...
Ở Hà nội có một loài hoa đặc biệt, vẫn thường nở khi mùa xuân về. Khi những hạt mưa xuân lắc rắc rơi trên đường phố, hoa sưa cũng âm thầm trổ bông. Rồi bỗng nhiên những con phố cũ kỹ Hà Nội trở nên bừng sáng khi hàng loạt cây sưa nở cùng lúc. Đường về nhà em trồng rất nhiều hoa sưa. Em kể rằng từ khi em sinh ra, con đường đã rất nhiều hoa sưa như vậy. Cứ mỗi độ xuân về, em thường đi bộ đi học. Em muốn được đắm mình trong một bầu trời đầy hoa trắng. Mỗi lần hoa rụng xuống, hoa như những bông tuyết bay lất phất trong gió, trông thật là đẹp.
Mỗi buổi chiều tan học, chúng tôi lại cùng nhau đi trên con đường đầy tuyết trắng ấy. Những cánh hoa rơi trên đầu, rồi ở lại trên mái tóc đen dài của em. Tôi đưa tay ra vuốt. Tôi vuốt nhẹ nhàng, như sợ làm đau những cánh hoa. Những cánh hoa ấy, tôi không vứt đi. Tôi giữ lại, cất chúng vào trong kỷ niệm. 8/3 năm ấy tôi không đến lớp học. Tôi đi bẻ trộm hoa. Cầm nhành hoa sưa trên tay, mặt em đỏ bừng thẹn thùng nói lời cám ơn tôi. Nhìn vào đôi mắt long lanh vì hạnh phúc ấy, tôi cũng thấy xôn xao lạ thường.
Mùa xuân đi qua, mùa hè vội tới. Những cánh phượng đỏ khắp các con đường. Ngày thi đã sắp đến gần. Ngày cuối cùng học cùng nhau, tôi gửi em quyển sổ lưu bút, hẹn gặp lại em trên giảng đường đại học cùng với những cánh hoa sưa ép trong đó.
Tôi đỗ đại học. Em thì không. Tôi trở lại con đường xưa, nhưng em đã không còn ở đó. Mỗi năm đến độ tháng 3, tôi lại quay lại đây. Ngắm những cánh hoa sưa trắng rụng đầy đường. Những cánh hoa xưa lại như hiện về. Em vẫn bảo hoa sưa trắng như tà áo trắng thuở học trò. Phải, hoa sưa trắng như mối tình trong sáng của tôi và em. Mùa hoa sưa năm nay lại đến rồi...