Chúng ta tự nhủ mình cô đơn, rằng mình cần ai đó bầu bạn, rằng mình cũng muốn được yêu thương và trao đi yêu thương thật nhiều. Nhưng chúng ta quên mất việc đầu tiên và cũng là việc quan trọng nhất. Chúng ta đã tìm được chính mình chưa đã?
Sẽ không ai biết cách yêu thương một người nào khác khi mà họ chưa biết cả cách để yêu thương chính mình. Những người ấy chẳng phải vụng dại, chẳng phải vô tâm vô tình, chỉ là họ chưa học được cách đặt yêu thương đúng chỗ mà thôi. Và vậy đấy, chưa đặt được yêu thương nơi trái tim mình, sao có thể trao gửi yêu thương nơi trái tim người khác?
Sẽ không ai biết cách cảm thông và chia sẻ với một người nào khác khi mà họ chưa biết tự ủi an và chăm sóc chính mình. Đừng vì cuộc đời xô ngang dọc nhiều lớp sóng, tim chùng chình và nhói đau vì vấp ngã, đã vội quay lưng nước mắt ngắn dài, cảm thấy cuộc đời mình đáng chán, mất cả niềm tin vào bản thân. Những người ấy thật tội, và cả thế giới dường như khép chặt cánh cửa với họ. Họ mông lung mong tìm được bàn tay ai đó chìa ra để cho họ nắm lấy, bám víu chút tuyệt vọng cút côi. Nhưng họ cũng cần phải biết, khi vấp ngã, kể cả khi có một ai đó chìa tay ra, thì bàn chân họ cũng cần vững tin bước tiếp.
