Bởi sinh ra chẳng ai cô đơn


Nên đã đến lúc chọn cho mình một người bên cạnh


Bỏ hết những cuộc vui thâu đêm suốt sáng


Thôi xã giao nâng ly lạc lõng tiệc tùng


Trở về và nằm gối đầu lên chân người thương


Thật tâm nói vài ba câu nếu ngày xưa chắc là không dám thốt


Từ nay chẳng sợ trở trời nhức lưng mỏi mệt


Chẳng sợ ốm đau vò võ sớm tối một mình


Nằm mê man nghe được tiếng dạ thưa... mỏng manh


Là an tâm thiếp đi như qua hết rồi giông bão


Gác hết sân si giờ thành người đắc đạo


Chỉ thiết nhớ thương chẳng mộng ước gì nhiều


Bao bon chen ồn ào đều tan biến khi nói lời yêu


Nhẹ lòng biết chiều nay người không còn giận câu lỡ lời hôm sáng


Bỏ qua những khách sáo, tụng ca, xã giao bè bạn


Nghe tiếng dép trên nền nhà quen nhận ra đời này chẳng thiết gì hơn nữa


Chỉ cần vừa đúng một người làm vợ


Một ngôi nhà, một chiếc giường, một mâm cơm ...


Sẽ vá lành hết tan vỡ


Sẽ dạy cách rộng lượng với nhau dù lầm lỗi đến nhường nào


Chẳng cần búa lớn đao to khi sáng tinh mơ nằm nôn nao


Hít hà mùi cà phê bay từ vung bếp cách vài ba bước


Bỗng thèm khát mình nhu nhược


Làm thằng đàn ông sợ vợ... giống bao người!


Chỉ có tình yêu mới đủ sức mạnh đến thế thôi


Để ta vứt hết giang san ngoài liếp cửa


Hì hục hôn lên âu lo cho người ta đỡ nhớ


Và cho mình cũng đỡ nhớ người ta


Bởi chẳng ai cô đơn trên thế gian nên ông trời sinh ra một ngôi nhà


Để chúng mình bù đắp thiếu thốn vào cho vừa đủ


Gối lên chân mê man cơn ngủ


Gia tài trời ban cho ... vừa đủ để yêu đời


P/s: Tình yêu của bạn sẽ chẳng thay đổi được ai cả. Nếu người khác thay đổi, đó là vì họ muốn thay đổi, chứ không phải vì bạn có thể thay đổi họ. Tình yêu thực sự là chấp nhận người khác như họ vốn thế, mà không tìm cách thay đổi họ. Hãy tìm một ai đó mà bạn không cần phải thay đổi gì nơi họ cả.


- Trích Bốn thỏa ước, Don Miguel Ruiz


Gởi từ ứng dụng Webtretho của kid.lady