Toi cũng 30 mươi ...
30 tuổi vẫn ế, chẳng có gì là to tát. Trai đâu phải là tất cả?
hình như bài viết này viết cho tôi thì phỉa lên mạn phép tác giả chia sẻ ...
....
Tôi nhớ một lần, có cô bé vào thực tập, dưới sự hướng dẫn trực tiếp của tôi, đến ngày cuối cùng chia tay, cô bé nói với tôi "Sao chị có khả năng làm tốt mọi thứ và giải quyết mọi vấn đề như thế?. Đàn ông thường không thích phụ nữ hoàn hảo như vậy đâu. Vì đứng trước những người như vậy, bản năng che chở của họ sẽ không được phát huy". Tôi đáp lại em "Thực ra, chị không phải là người hoàn hảo, cũng không phải là người cầu toàn. Chị chỉ làm mọiviệc theokhả năng của chị. Dù làviệc gì, bất kể nhỏ đến lớn ở trong công việc và cuộc sống hằng ngày, nếu tự chị có thể giải quyết được chị sẽ tự mình làm mà không muốn phiền ai". Cũng vì tình cách ấy nên mấy người bạn xung quanh tôi đều nói "Mày đàn ông quá nên đàn ông nó mới không thèm mày".
Tôi chẳng phải là đàn ông gì. Chỉ là tôi đã thích tự lập từ bé. Khi những đồ vật trong nhà bị hư như bóng điện, dây quạt, chân ghế bị gãy, quần áo bị rách, giày bị bong đế... tôi luôn tự tìm cách khắc phục nó theo những hiểu biết của mình để có kết quả tốt nhất. Tôi thường ít khi tìm đến sức giúp đỡ của bố mẹ hay chị em. Trong vấn đề chọn nghề nghiệp, tôi cũng tự quyết theo sở trường của mình. Tôi muốn làm một nhân viên kinh doanh thay vì cố gắng thành giáo viên, kế toán để dễ xin vào công chức như bố mẹ mong muốn. Khi bố mẹ cố thuyết phục tôi trở về làm việc cho doanh nghiệp của người chú tại quê nhà, tôi từ chối.
Tôi nói với mẹ "Mẹ yêu bố mới sống hạnh phúc được với ông ấy. Nếu không có tình yêu, dù có ở bên nhau hạnh phúc của gia đình mình cũng là giả tạo. Con cũng vậy, nếu phải về quê làm việc cho chú,chẳng khác nào giết chết tình yêu của con với công việc hiện tại cả nên con sẽ không về đâu". Mẹ tôi lại tiếp tục thở dài. Tôi quen thuộc tiếng thở dài của mẹ đến nỗi mỗi khi mẹ muốn tôi làm gì đó nhưng tôi lại từ chối với quan điểm của mình, tôi có thể biết được chính xác lúc nào tiếng thở dài của mẹ sẽ được phát ra. Mẹ nói "Thôi, tùy con muốn làm gì thì làm. Miễn sao đừng sống trái lương tâm là được".
Ở SG, tôi cũng sống một mình. Tôi không muốn những thói quen hơi khác người của mình như thức quá khuya, ngủ dậy trễ, thích bật dậy nhảy theo nhạc, khi bí ý tưởng lại bất ngờ hét to lên... ảnh hưởng đến người ở chung nhà nên chẳng ở với ai. Trong công việc, tôi cũng khá thẳng tính. Đối với nhân viên cấp dưới, khi họ làm sai hoặc không đạt yêu cầu đề ra tôi thường nói chuyện rất nghiêm khắc, không ngại dùng những lời nặng nề đề chỉ ra điểm yếu của họ.Vì vậy, rất nhiều nhân viên không thích tôi hoặc ngại tiếp xúc với tôi. Với cấp trên, nếu họ có những bất đồng với chúng tôi, tôi không xuống nước trước mà thẳng thắn chỉ ra những cái chưa đúng của cấp trên và bảohọ phải chịu trách nhiệm, nhìn nhận năng lực của cấp dưới. Các sếp thường rất ít khi bảo tôi dự họp các cuộc họp quan trọng. Nhưng họ chưa bao giờ có ý định cho tôi nghỉ việc.
Đối với chuyện tình cảm, tôi còn thẳng thắn hơn. Không ít đồng nghiệp và bạn bè làm mối cho tôi rất nhiều đối tượng với đa dạng ngành nghề từ luật sự, bác sĩ cho đến phóng viên, nhân viên thiết kế, đồ họa... Nhưng tôi chưa một lần nào hẹn hò được với ai đến buổi thứ 3. Đa số trong đó đều không liên lạc ngay sau bữa hẹn đầu tiên. Nhiều người tiến được đến buổi hẹn thứ hai thì cũng là đến để nghe tôi nói "chúng ta thật sự không hợp nhau" rồi lại đường ai nấy đi. Thực ra, không phải là tôi kén chọn hay tiêu chuẩn cao gì. Chỉ vì những người tôi gặp, họ hoặc là nói quá nhiều, hài hước hơi thái quá, quá thể hiện bản thân, chỉ muốn kết hôn ngay vì gia đình bắt buộc hoặc là quá tự ti về bản thân, muốn tìm một cô bạn gái hiền lành, dễ thương một chút....
Khi tôi phát hiện ra vấn đề của họ, tôi không ngần ngại nói rằng "Tôi không phải gu phù hợp với anh" hoặc "Có những điều ở anh không hợp với tôi, chúng ta sẽ rất khó để trở thành người yêu". Không ít trong số họ khá ngỡ ngàng, bối rối khi nói chuyện với tôi và sau đó không ai hẹn gặp tôi nữa. Bạn bè tôi sau khi hỏi rõ lý do vì sao không gặp lại và nghe tôi kể đầu đuôi mọi chuyện thì không khỏi ôm đầu "Trời ơi, mày không thể giả vờ thùy mị, đoan trang chút sao. Đàn ông rất thích che chở, bảo vệ cho người mình yêu, mày có cần thẳng tuột ra thế không. Với lại, mày cứ để ý từng chút đến tính cách của người ta như thế thì đến tết Công Gô cũng không có ai tán được mày"
