Đập vào mắt tôi qua cửa kính của phòng hồi sức cấp cứu Viện Bỏng Quốc gia là một hình hài bé xíu với đầu, quanh mặt, thân và hai tay băng kín, chỉ có hai chân bé không bị băng cứ chốc chốc lại chòi đạp chơi vơi trong không khí như cố níu kéo sự sống mong manh. Bé nằm lọt thỏm và thoi thóp giữa chiếc giường bệnh lớn trong khi mẹ em chống hai tay xuống giường và gồng người cho em bú.
Trong suốt hai tháng vào chăm sóc người chị họ cũng là bệnh nhân của Viện Bỏng, tôi hàng ngày chứng kiến cảnh tượng ấy, chứng kiến nghị lực phi thường của bé, chứng kiến tình thương vô bờ mà bố mẹ dành cho em và chứng kiến cả hậu quả quá đau lòng mà di chứng bỏng để lại trên thân thể em.
Bé gái ấy tên là Hồ Tú Tú, sinh ngày 1.12.2002 tại thành phố Buôn Mê Thuột, tỉnh Đắc Lắc. Ngày 19.3.2004, do sự bất cẩn của các cô giáo tại một nhà trẻ tư, bé đã bị bỏng nặng do ngã chống hai tay vào một nồi canh lớn (45 suất ăn) vừa đun sôi. Đáng tiếc hơn, thay vì làm giảm nhiệt cho vết bòng, các cô giáo đã vội vã lột áo qua đầu bé kéo theo toàn bộ mảng da ngực và quanh mặt.
Chưa đầy 2 tuổi mà cháu đã phải trải qua 5 lần phẫu thật cắt hoại tử, ghép da...
Khi được đưa đến Viện Bỏng Quốc gia, Tú Tú đã hôn mê sâu, hạ huyết áp và sốt cao do nhiễm trùng. Với một em bé 16 tháng tuổi, vết bỏng ấy quá nặng khiến các bác sỹ dù nỗ lực hết sức cũng không dám tin rằng họ có thể giành lại được sự sống cho bé. Thế nhưng Tú Tú đã được cứu sống. Song, toàn bộ hai cánh tay và bàn tay của bé đã mang thương tật, toàn bộ vùng ngực và quanh mặt cũng mang đầy sẹo. Tôi đã thật sự choáng váng và đau đớn khi chị Nguyễn Thị Nữ, mẹ của bé Tú, gỡ băng thun cho tôi xem vết bỏng. Bạn ạ, bàn tay xinh xắn của một bé gái giờ chỉ còn là một khối thịt biến dạng. Tôi không biết với hai bàn tay ấy, lớn lên, bé sẽ sống ra sao chứ nhìn cảnh bé Tú cúi mặt xuống chiếu để nhặt bim bim ăn rồi mỉm cười thật xinh, tôi không thể ngăn được cơn đau dội lên trong ngực.
Tôi cứ băn khoăn làm sao Tú Tú vẫn có thể mỉm cười (mà bé rất hay cười và ngoan kỳ lạ) trong khi bé phải trải qua bao nhiêu đau đớn. Mỗi lần chị Nữ bế con lên phòng thay băng, bé sợ đến nỗi chân tay run lập cập, mặt méo lại đến tội nghiệp và khóc không thành tiếng. Chị họ tôi, một người khá nghị lực, cũng la hét vang cả dãy phòng mỗi khi y tá đến thay băng cho vết thương bị ghép da ở cẳng chân.
Thế mà Tú Tú phải trải qua 5 cuộc phẫu thuật cắt hoại tử và ghép da toàn bộ ngực, quanh mặt, và hai cánh tay. Khi vết bỏng liền miệng, giai đoạn tập phục hồi chức năng còn đau đớn hơn nhiều. Bé khóc đến tím người nhưng vẫn ngoan ngoãn giơ tay cho bác y tá tập vận động.
Tôi không hiểu, bé nghĩ gì hay trước nỗi đau quá lớn, một bé gái hơn một tuổi cũng đã có thể có nghị lực?! Có thể bé Tú có được nghị lực ấy từ bố mẹ mình. Rất nhiều, rất nhiều nỗi đau và vất vả mà đôi vợ chồng trẻ đã phải trải qua để giành lại sự sống cho con gái. Chỉ hình dung một việc nhỏ thế này thôi: hàng ngày tôi mất khoảng 15' để tắm cho con gái, đó là khoảng thời gian cả hai mẹ con cùng vui thích thế nhưng chị Nữ ngày nào cũng phải mất đúng 1 tiếng rưỡi vừa tắm vừa thay băng cho bé. Một tiếng rưỡi ấy là khoảng thời gian hai mẹ con cùng hoà nước mắt vì Tú rất đau. Bác sỹ bảo dù đau vẫn không được bỏ vì bé rất dễ nhiễm trùng nếu không được giữ sạch.
Nỗi đau không ai chia sẻ được!
Đến bây giờ, 6 tháng sau khi ra viện, các vết bỏng của Tú đã liền sẹo nhưng di chứng lại không ngừng phát triển. Tú càng lớn, sẹo càng lồi mạnh khiến các cơ bị co rút. Bé sẽ còn phải tiếp tục điều trị cho đến năm 18 tuổi vì gân, cơ phát triển đến đâu phải phẩu thuật cắt nối đến đó. "Lúc nào Nữ cũng cảm thấy như đó không phải là sự thật, hình ảnh của con gái lúc mình vừa bước chân đến cửa phòng cấp cứu làm tim mình như vỡ tan, cái cảm giác và tâm trạng ấy có lẽ không bao giờ vơi được", tâm sự đầy nước mắt ấy của chị Nữ cứ mãi ám ảnh tôi.
Hiện nay, chị Nữ, anh Trung đã bán hết những gì dành dụm được và vay mượn khắp nơi để chữa trị cho con gái. Họ đang rất cần sự chia sẻ của xã hội. Tôi thực hiện bài viết này ngoài sự chia sẻ nỗi đau với bé Tú, cũng rất mong sự cảm thông và cứu giúp của quý độc giả với gia đình cha mẹ cháu, để họ có điều kiện chạy chữa cho cháu bé trong suốt hơn mười sáu năm dài sắp tới. Mọi giúp đỡ xin gửi về chị Nguyễn Thị Nữ, Công ty xây dựng công trình 507, KM 8, quốc lộ 26, phường Tân Hoà, thành phố Buôn Mê Thuột. Hoặc có thể gởi về Quỹ Vòng tay nhân ái Người Viễn Xứ (theo địa chỉ dưới đây) – sau khi nhận được tiền ủng hộ của độc giả chúng tôi sẽ tập hợp và chuyển cho gia đình cháu bé.
Đ.H
Các me co the vao các website dươi day de giúp do cho be Tu Tu.