Nhiều người vẫn thắc mắc tại sao tôi hay ra quán cà phê một mình, hoặc đi xem phim một mình. Họ thấy lạ lắm. Nhẽ ra tôi nên gọi ai đó đi cùng, thế thì sẽ bớt cô đơn hơn, hoặc giả, vui hơn nhiều.
Tôi cười. Có những việc của bản thân mà chẳng ai hiểu được. Tôi yêu mến những phút giây được một mình, coi đó là một quãng nghỉ cần thiết giữa bề bộn của cuộc sống. Mỗi tuần, cho dù bận bịu đến đâu, tôi cũng cố gắng dành riêng cho bản thân một khoảng thời gian như thế: Ăn mặc đơn giản, tắt máy, ra ngoài mang theo một cuốn sách ưa thích rồi chọn một góc quán thật yên tĩnh rồi tặng cho mình 30 – 40 phút chẳng vướng víu gì sự đời.
Chỉ đơn giản là đọc, nhâm nhi một thứ gì đó nóng ấm và tạm gác những suy nghĩ qua một bên.
Hay là tôi sẽ chọn suất chiếu sớm nhất, lên mua một vé, thênh thang một cái rạp rồi tận hưởng bộ phim, không có ai nói bên cạnh, gác chân lên ghế và nhai bỏng ngô rồm rộp cả.
Khoảng trời riêng, mỗi người nên có một. Tôi luôn nghĩ đó là sự chiều chuộng cần thiết dành cho tâm hồn. Thầy tôi thường nói con người đi bằng hai chân, một là thể chất, hai là tinh thần, một trong hai thiếu mất thì chúng ta không thể đi được xa.
Chúng ta vẫn nói nhiều về sức khỏe thể chất mà quên đi mất khía cạnh tinh thần. Ta không thể vui vẻ nếu như đầu óc trĩu nặng và lúc nào cũng canh cánh bên mình một núi công việc đầy ăm ắp, những cuộc hẹn rồi cả đống giấy tờ.
Tôi không nói bạn bỏ quách việc đi, đừng làm vậy, tôi chỉ muốn bạn hãy dành cho tâm hồn một quãng nghỉ nho nhỏ trong quỹ thời gian của bạn. Sau đó bắt nhịp lại, bởi công việc kia là vô tận, cho dù bạn có cố gắng thế nào cũng vẫn sẽ còn việc khác đợi chờ bạn thực hiện. Nó là vòng lặp vô tận.
Nhưng thời gian của chúng ta thì có hạn thôi. Và tâm hồn ta cũng thế. Tuy nó vô hình, nhưng đâu phải nó chưa bao giờ lên tiếng. Hãy lắng nghe nó thử một lần: