Một ngày nọ, tôi bắt gặp một cảnh tượng vừa dễ thương, vừa... căng não trong một nhà hàng. Đó là một đôi vợ chồng – những người mà ai cũng biết là bản lĩnh, giỏi giang, và thuộc hàng “VIP” trong giới làm cha mẹ. Ấy thế mà, hôm đó, họ lại phải “chịu trận” trước một cô công chúa tóc vàng bé xíu.
Cô bé ấy nhất quyết không chịu mặc áo khoác trong cái lạnh cắt da. Gào thét, lăn lộn ra sàn nhà hàng, kiên quyết phản đối mọi nỗ lực thuyết phục. Bố mẹ bé vẫn cố giữ nụ cười xã giao, miệng nhẹ nhàng:
Cuối cùng, “bà chủ tịch” rời khỏi nhà hàng, lôi theo cô con gái vẫn gào khóc như thể cả thế giới đang phản bội mình. Ông bố thì ở lại thanh toán với gương mặt vừa ái ngại, vừa kiệt sức. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, tôi chỉ tay về hai đứa nhỏ đang ngồi nghịch muỗng dĩa cạnh mình như một cách bày tỏ: “Tôi hiểu. Tôi cũng đang chiến đấu đây.”
Không ai nói làm cha mẹ là dễ. Và sẽ có những lúc ta gặp nhau ở điểm chung: giai đoạn khủng hoảng tuổi lên 2.
Tuần trước, một người bạn đến nhà tôi ăn tối. Tám giờ tối, anh ấy quay lại, thở không ra hơi. Anh vừa lái xe 30 cây số để về nhà, chỉ để tìm... con gấu bông cho con gái. Không có nó, bé nhất quyết không chịu ngủ. Lấy được, anh lại lao ngay về. Không một tiếng càu nhàu. Không một giọt nước uống. Chỉ vì một con gấu bông đã thấm đầy nước mắt con.
Giai đoạn lên 2 là lúc bạn bắt đầu “điều đình” với một con người bé xíu nhưng có cái tôi to đùng.
Và nếu bạn nghĩ “chắc chỉ vài tháng nữa là qua thôi”… thì xin thưa:
Một ngày đẹp trời, đứa con vốn luôn dịu dàng, hợp tác của bạn bỗng nhận ra: “Ơ, mình có quyền quyết định cơ mà!”. Thế là nó bắt đầu thử nghiệm quyền lực:
– Mẹ, con muốn uống nước cam.
Và rồi cả hai cốc nước bị hất tung.
Cảm giác như bạn đang sống với một người say rượu không kiểm soát giữa hội làng. Mọi thứ đều có thể gây chiến.
Một tác giả người Mỹ gọi giai đoạn này là: "Những bài tập tính độc lập."
Khi bé vật lộn với việc học cách dùng đồ vật – nhưng đôi tay còn vụng về – cảm giác thất bại có thể dễ dàng biến thành tức giận. Như khi con trai tôi được tặng một chiếc máy xúc gỗ dài... 25cm. Bé sung sướng tới mức muốn ngồi lái nó. Và rồi vỡ mộng. Bé hét đến rung cả bệnh viện. Sau vài phút khóc lóc, bé quay sang... đi tham quan phòng sinh bằng xe đẩy.
Vậy bạn cần làm gì?
Giữ bình tĩnh. Biết nhún. Biết chơi. Biết cười.
Khi bé mời bạn “ăn súp” từ một chiếc gạt tàn thuốc, đừng la hét. Hãy gợi ý:
Khi bé đòi mặc quần bơi đi học, hãy cân nhắc liệu nó có thật sự quan trọng không.
Đừng biến chuyện ăn, chuyện ngủ thành chiến trường. Hãy để con thấy bạn là người hiểu, người hướng dẫn, không phải người ra lệnh.
Vì sự thật là: chúng ta không thể dạy con trưởng thành mà không cho con quyền thử – và sai.
Tuổi lên 2 là một cơn bão nhỏ – nhưng là cơn bão cần thiết – để con học cách làm chủ bản thân. Và bạn là cây cột chống giữa cơn bão ấy. Vững chãi. Kiên nhẫn. Và đầy yêu thương.
Hãy kiên nhẫn, các mẹ nhé. Bởi vì rồi một ngày, bạn sẽ nhớ những buổi sáng “nước cam – nước chanh – KHÔNG UỐNG” ấy như một phần ngọt ngào không thể thiếu của hành trình làm cha mẹ.

