Có một lão phú ông giàu nứt đố đổ vách, nhưng một chữ bẻ đôi cũng không hay. Tuy vậy, lão rất thích lên mặt ta đây giỏi giang chữ nghĩa trước đám người hầu hạ.
Một hôm lão đang dùng bữa. Bữa ăn của lão có đủ món ăn ngon đã đành. Xung quanh chiếu rượu lão ngồi là cả một dãy người hầu: kẻ rót rượu, kẻ nâng quạt, kẻ dâng những món ăn lạ, kẻ ra vào nhộn nhịp mang tiếp những món ăn còn lạ hơn món lão đang nếm…
Đúng lúc ấy, một tên hầu của viên quan trong vùng tới. Tên hầu dâng lên lão phú ông một lá thư của chủ gửi lão. Phú ông vờ liếc qua thư, rồi bảo tên hầu:
– Ta biết rồi, mày cứ về, lát nữa tao sang.
Tên hầu xoa hai tay, ngập ngừng lát, rồi mới rón rén thưa:
– Dạ, trong thư có nói…
Lão phú ông gạt đi:
– Biết rồi. Tao đọc rồi. Tao sẽ đáp lại lời mời. Lát nữa tao sang
Tên hầu lúc này đành nói thật:
– Dạ, quan nhà con vội đi, mà ngựa thì ốm, quan con sai con sang mượn ngài con ngựa… Trong thư đã viết là con phải dắt ngựa về ngay ạ…
(ST)

