Câu chuyện của bé Hằng


Trong xóm, gia đình bé Hằng thuộc diện khá giả. Bố mẹ bé đều làm công ty nước ngoài, lương khá cao. Thêm nữa, nhà mới chỉ có mình Hằng nên rất được cưng chiều. Từ nhỏ, Hằng đã có đủ mọi thứ đồ chơi mà hầu hết trẻ con đều mơ ước. Nhỏ xíu đẻ ra có thảm bướm, nôi rung, xe đẩy, lớn chút có xe tập đi đẹp, xe ba bánh màu hồng. Vừa tròn 2 tuổi, Hằng đã được bố mua tặng một chiếc xe đạp cực kỳ xinh xắn. Những món đồ ấy cũng là sự hãnh diện của Hằng với các bé khác cùng xóm.


Thời gian đầu, Hằng cũng thường cho các bạn chơi cùng đồ chơi với mình. Nhưng nhiều bạn chơi quá, lại tranh giành nhau, thành ra chỉ vài bữa chiếc xe ba bánh màu hồng đã đầy những vết xước chằng chịt, giỏ xe xinh yêu Hằng vẫn để búp bê khi đi chơi thì đã bị vỡ do bị đổ xe lại còn đè người lên. Bộ đồ chơi nồi niêu bát đĩa thiếu cái này, sứt cái kia. Hằng nhìn tiếc rẻ lắm. Bé cứ đi ra đi vào xuýt xoa vì tiếc và cuối cùng "tuyên bố" với mẹ sẽ không cho các bạn chơi cùng đồ chơi nữa, vì các bạn làm hỏng nhiều quá mà các bạn lại chẳng có đồ chơi gì góp chơi cùng, như vậy là không công bằng.


Nghe Hằng nói vậy, mẹ bé chỉ cười và hỏi:


- Vậy con nghĩ thế nào mới là công bằng?


- Công bằng nghĩa là bạn chơi xe đạp của con thì bạn phải cho con chơi thú bông của bạn, hay là một thứ đồ chơi nào đó, nhưng bạn lại chẳng có đồ chơi gì cả.


- Ừ. Vậy mẹ sẽ giúp Hẳng bằng cách không mời các bạn sang chơi nữa nhé. Mà nếu các bạn sang thì con sẽ làm thế nào?


- Con sẽ cất hết các đồ chơi đi mẹ ạ. Tý con nhờ bà nội cất xe đạp vào kho sau nhà, không cho các bạn chơi nữa.


Từ hôm ấy, bé Hằng không còn chơi xe đạp, xe ba bánh ngoài sân nhà nữa. Bé chỉ chơi các con gấu bông nhỏ nhỏ của mình, khi thấy các bạn hàng xóm sang, bé vội vàng cất hết cả đồ chơi đi, các bạn hỏi, Hằng bảo: "cất rồi, không chơi được nữa". Hiếm lắm mới thấy Hằng đem xe đạp ra sân, nhưng khóa chặt cổng để không bạn nào vào cùng được. Được một tuần như thế, bé Hằng cảm thấy rất buồn và thủ thỉ với mẹ:


- Mẹ ơi, dạo này con chán xe đạp, gấu bông rồi, chẳng vui gì hết. Bố mẹ mua đồ chơi mới cho con nhé.


- Là con chán đồ chơi hay tại không có ai chơi cùng?


Hằng ngẫm nghĩ một lúc nhưng không nói gì. Mẹ bé tiếp lời:


- Mẹ không nghĩ là Hằng chán đồ chơi đâu, là bởi con chỉ chơi có mình nên không vui đó thôi. Chơi thì phải có bạn. Đúng là dạo trước các bạn sang chơi nhiều con thấy vui hơn, đúng không?


- Vâng ạ.


- Con biết không? Đúng là các bạn chẳng có đồ chơi gì để cho con chơi cùng, nhưng như vậy không có nghĩa là không công bằng. Khi con cho đi cũng là nhận lại. Nói vậy thì hơi khó hiểu nhưng ví như con cho bạn chơi đồ chơi của mình, đổi lại con nhận được niềm vui vì có bạn, con hiểu không? Muốn đồ không hỏng nữa thì con dặn các bạn chơi cẩn thận để cùng giữ gìn. Thực ra, cũng tại nhà các bạn không có nhiều tiền nên không thể mua nhiều đồ chơi. Bố mẹ các bạn là công nhân, cuộc sống rất vất vả con ạ. Ngay cả hoa quả, bánh kẹo, các bạn cũng không được ăn thường xuyên đâu. Bạn bè chơi với nhau thì phải biết chia sẻ, biết yêu thương, đó là điều quan trọng nhất.


Hằng im lặng ngồi nghe mẹ nói. Buổi chiều hôm ấy, bé nhờ bà nội lấy xe đạp, xe ba bánh từ trong kho ra. Còn đồ chơi, bé tự mình đi lấy từ những góc khuất vẫn giấu xếp lại thành rổ để rủ các bạn sang chơi. Chiều hôm ấy, bé Hằng lại cười nói thật vui vẻ. Thậm chí, bé còn xin phép mẹ đem hộp bánh ông ngoại mới cho mời các bạn ăn cùng.