Ngày 5_5_2010 mẹ và bố lấy nhau sau hơn một nãm quen nhau trên mạng và chờ đợi nhau,khi ấy bố các con ở bên nước nhật xa xôi và mẹ ở việt nam...Tuy chưa một lần gặp nhưng tình cảm của bố mẹ luôn ngập tràn yêu thương...và tron vẹn hơn với niềm hạnh phúc bên nhau...Các con à hạnh phúc có lẽ luôn ưu ái với mẹ hơn nữa khi mẹ biết mình sắp được làm mẹ,một thiên chức thiêng liêng mà mẹ luôn mong mình có được ...Nhưng cái tuổi 21 khi ấy có lẽ chưa cho mẹ có đủ hành trang và sự hiểu biết để có thể chăm sóc cho các con thật tốt ngay từ khi các con còn trong bụng mẹ,với hình hài non nớt và chưa đầy đủ ấy...mẹ thật vụng dại...


Con ơi...!con có nghe thấy tiếng mẹ gọi con không?mẹ mong rằng con có thể nghe thấy và cảm nhận được,dù mẹ biết con đang ở một nơi xa lắm.


Mẹ xin lỗi con...dù lời xin lỗi ấy muộn màng không thể đem con trở lại bên bố mẹ....Khi mẹ bị ốm mẹ bị sốt,trong lòng mẹ đã lo sợ,mẹ sợ con bị đau...mẹ sợ những con vi rút ấy làm con tổn thương,mẹ sợ mẹ mất con mãi mãi, có lẽ vì thế mà mẹ luôn tự an ủi mình rằng mọi thứ sẽ ổn,con sẽ không sao... Nhưng mẹ càng sợ càng muốn tự an ủi bao nhiêu thì cơn ác mông ấy càng đến bấy nhiêu...Vào một ngày mẹ thấy có sự thay đổi khác thường ,bố đã đưa mẹ đi khám.


Buồn lắm con ạ...!khi bác sĩ đưa kết quả siêu âm và nói thai đã chết lưu phài phá ngay...mọi thứ quanh mẹ như dừng lại, ngay cả hơi thở cũng khó khăn biết mấy...mẹ hỏi bác sĩ, không còn cách nào để giữ nữa sao?bác sĩ nói chết rồi sao giữ được nữa...chỉ 2 từ duy nhất chết rồi để coi như con chưa tồn tại trên đời ư...nước mắt mẹ cứ thế rơi...mẹ đặt bàn tay lên bụng miệng mắng,sao con như vậy sao không cùng mẹ cố gắng,sao không ở bên mẹ chờ ngày ra đời lại vôi vàng bỏ mẹ và bố đi...mẹ mắng mẹ trách con bao nhiêu thì mẹ oán giận mình bấy nhiêu, khi không thể đem lai sự an toàn và niềm hạnh phúc được tồn tại trên đời cho con...mẹ tự hỏi tại sao có những người muốn bỏ đi đứa con của mình,còn với mẹ muốn giữ được con sao lại mong manh và khó khăn đến thế...mẹ run lên không phải vì nỗi đau thể sác,mà vi nỗi đau chia cắt máu mủ ruột thit...đau lắm con ạ...Giá như mẹ biết chăm sóc bản thân thật tốt,thì có lẽ điều ấy không sảy ra...giá như và giá như...để mẹ không phải là người có lỗi với con và bố...để mẹ không phải nhớ mãi cái ngày buồn bã ấy


Con à...! Mẹ chưa một lần nhìn thấy hình hài của con hoàn thiện,mẹ còn chưa một lần biết giới tính của con để đặt cho con một cái tên đúng nghĩa..điều đó làm mẹ day dứt lắm.Con đừng buồn con nhé! một cái tên không thể nói lên tất cả nhưng 1 tiếng gọi có thể cho con biết rằng mẹ và bố luôn nhớ đến con ,luôn mong những điêu tốt đẹp nhất sẽ đến với con ở trên thiên đường...Nhân gian vẫn chờ con trở lại bố mẹ vẫn chờ đợi một ngày con tồn tại trên đời...Nếu có kiếp sau mẹ mong con vẫn là con của mẹ,để mẹ được một lần bù đắp cho con như một lời xin lỗi thật lòng...con nhé!


Cảm ơn con đã đến với mẹ xóa diu đi nôi đau mất đứa con đầu tiên đó ,sau 4 tháng hạnh phúc như trở lại với mẹ và bố,cuộc sống vẫn luôn ưu ái và cho mẹ có cơ hội để sửa sai lỗi lầm.và con chính là người giúp mẹ sửa sai lỗi lầm đó.Một lần vấp ngã khiến mẹ đau lắm và mẹ tự nhủ sẽ không để nó sảy ra thêm một lần nữa...mẹ và bố chăm sóc con ,từng ngày trứng kiến sự thay đổi và lớn lên của con,quả thực điếu đó thật tuyệt vời biết bao...Ngày mẹ chuyển dạ sinh con,cũng là lần đầu tiên mẹ biết đến thiên chức thực sự của một người mẹ như thế nào.


Con sắp trào đời hồi hộp lo lắng biết bao lầu ,rồi ngày đó cũng đến,bố vẫn luôn ở bên cạnh mẹ rối rít trong sự lo lắng...từ tình yêu của bố cộng với sự ra đời của con ,mẹ thấy trong tim mình ấm áp vô cùng...Mẹ hạnh phúc lắm con à, được nhìn thấy con mạnh khỏe ,bụ bẫm,xinh sắn đáng yêu lại ngoan ngoãn...mẹ chẳng có lý do gi mà không hài lòng với những gì mình đang có được...ôm con trong tay từng ngày nhìn con dần khôn lớn,mẹ lại mong sao những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với con,quanh con ngoài bố mẹ vân luôn có ông bà,cô ,dì,chú,bác quan tâm và lo lắng cho con...để cho con có nhiều tình yêu thương ấm áp nhất....


Con gái à! con có biết con may mắn hơn của con,với bao đứa trẻ khác khi con được sinh ra,và tồn tại trên đời này ,để thực hiện và sống như những gì con muốn không?con hãy tôn trọng điều đó con nhé! và hãy sống sao cho thật tốt,đúng nghĩa với một con người thực sự .Đó là:biết yêu thương, biết chia sẻ,biết cảm nhận những vui buồn của người khác...biết cho đi mà không đòi hỏi được nhận lại những gì .Bởi vì:Hạnh phúc đôi khi không hẳn là những gì mình có được,hạnh phúc đôi khi có thể đươc xây lên từ những niềm vui và hạnh phúc của người khác.Mẹ đã từng trưởng thành hơn từ những điều đó ,khi có thể hiểu được ý nghĩa cuộc sống thực sự là gì, và mẹ mong con cũng có thể hiểu được những điều đó...Đã không biết bao nhiêu lần mẹ cảm động khi đọc những câu chuyện về mảnh đời ngắn ngủi của những đứa trẻ không được may mắn.Chuyện về bé Nhân Ái bị bố mẹ bỏ rơi khi bị bệnh năng không 1 bóng người thân chăm sóc,đã qua đời trong muôn vàn đau xót của bao người..chuyện về 1 bé gái 3 tuổi mang thân hình nhỏ bé ôm lấy đứa em trai 1 tuổi để che chắn cho em khi bị đàn ong đốt đã qua đời...và còn rất nhiều câu chuyện giữa đời thường thật sót xa khiến mẹ không kìm đươc nước mắt. Buồn lắm khi đôi lúc cuộc sống tưởng dài nhưng lại quá ngắn ngủi...con hãy tôn trong và yêu thương bản thân mình,để cùng góp phần mang lại những điều tốt đẹp nhất cho cuộc sống quanh mình con nhé...mẹ tin những đứa con của mẹ luôn có một tâm hồn ngập tràn yêu thương.


Mẹ không ước mơ và mong các con phải học thật giỏi để là một giáo sư tiến sĩ,hay là một ngôi sao nổi tiếng...nhưng hãy là một người tốt ở bất cứ nơi đâu.


Hôn các con,những thiên thần bé nhỏ.....