Đây là bài viết đau lòng trên báo Tuổi Trẻ sáng nay: Vì sao vợ tôi chết?
TT - * Dẫu Dung, vợ tôi, đã chết nhưng những cảm nhận về cái chết của vợ cứ thôi thúc tôi phải viết ra những điều dưới đây.
Khoảng tháng 4-2009 vợ tôi hay đau bụng thất thường, không ăn được, ngày càng xanh xao... Ngày 2-5-2009 vợ tôi đau bụng dữ dội nên tôi đưa cô ấy vào cấp cứu tại Bệnh viện Cần Giuộc (Long An) và được chuyển ngay lên khoa cấp cứu Bệnh viện Chợ Rẫy lúc 19g tối cùng ngày. Tại đây, bác sĩ Ch. bảo vợ tôi đã mổ tim một lần, bây giờ mổ thủng dạ dày gây mê thật khó, nhưng không mổ cũng chết. Tôi ký tên chấp nhận mổ. Chiều 3-5 vợ tôi tỉnh lại trong phòng hồi sức và ngày 4-5 được đưa ra lầu bốn phòng 4 cấp cứu. Tôi rất mừng vì vợ tôi đã qua được nguy hiểm.
Đến ngày 6-5, toàn thân vợ tôi bỗng nhiên chuyển sang màu vàng nghệ và tay chân bắt đầu phù. Từ hôm đó, ngày nào điều dưỡng cũng rút máu vợ tôi 2-3 lần để xét nghiệm và các bác sĩ ghi nhận: “Viêm gan cấp sau mổ”. Đến ngày 14-5 vết mổ lành, điều dưỡng cắt chỉ và vợ tôi được ăn cháo bệnh viện. Tuy nhiên, da vợ tôi còn vàng và phù vẫn không giảm. Tôi hỏi thăm, bác sĩ T. bảo: “Thử máu siêu vi âm tính nhưng không hiểu sao da vẫn vàng, đợi ngày 15-5 hội chẩn toàn bệnh viện sẽ biết như thế nào”.
Ngày 15-5, sau khi hội chẩn xong vợ tôi được chỉ định đi chụp MRI, chụp phổi, siêu âm ổ bụng. Kết quả vợ tôi bị tắc ống dẫn mật. Ngày 18-5, vợ tôi được chuyển lên lầu tám khoa gan mật. Tôi nhớ lại lời bác sĩ T.: “Hôm nay anh chuẩn bị đưa bệnh lên lầu tám, bác sĩ L. đã chịu nhận rồi”.
Đêm 19-5, đêm thứ hai trên lầu tám, vợ tôi lên cơn mệt phải đưa sang cấp cứu bóp bong bóng suốt đêm đó và trọn ngày hôm sau. Chiều 20-5, nhờ bác sĩ M.T. và cô N. vận động nên vợ tôi được chuyển xuống lầu hai săn sóc đặc biệt để thở máy. Khi đưa vợ tôi xuống lầu hai, một điều dưỡng ở đây hỏi: “Sao để nặng quá rồi mới đưa đến đây?”. Tôi nghẹn lời không đáp... Đến sáng 26-5 vợ tôi hấp hối, bác sĩ lầu hai làm thủ tục cho tôi đưa cô ấy về nhà...
Vợ tôi đã mất nhưng tôi nghĩ nếu như vợ tôi được thử máu xét nghiệm hằng ngày, đồng thời với việc cho đi chụp MRI và hội chẩn sớm hơn một tuần thì đã phát hiện hiện tượng vàng da là do tắc ống dẫn mật và phác đồ điều trị sẽ khác đi. Tại sao để quá muộn mới cho đi chụp MRI? Tôi không tìm được lý do nào khác hơn là chính do bảo hiểm y tế (BHYT). Bệnh nhân BHYT phải chấp nhận một sự khống chế nào đó về thuốc men và thiết bị điều trị đắt tiền? MRI là thiết bị tốn kém mà BHYT không muốn trao cho người bệnh, trừ phi những phương tiện rẻ tiền khác không đem đến kết quả?
Ngoài ra, tôi thấy cơ chế hoạt động giữa các khoa phòng ở Bệnh viện Chợ Rẫy khá rời rạc. Trách nhiệm của từng khoa biệt lập nhau mà không có một nhạc trưởng điều hành nhịp nhàng, hoặc nếu có thì không đủ nhịp nhàng cần thiết. Khoa này theo dõi bệnh nhân miễn sao còn sống để chuyển giao sang khoa khác là an toàn cho mình. Rồi khoa khác chịu nhận mới được chuyển bệnh nhân đến.
Tôi tự hỏi nếu như bác sĩ L. ở lầu tám không chịu nhận thì sao? Vợ tôi sẽ chết ở lầu bốn và khoa ngoại tiêu hóa chịu trách nhiệm? Khoa gan mật lầu tám chuyển được vợ tôi sang lầu hai là thở phào nhẹ gánh?...
Hồ Văn Ba (hovanba2007@...)
- PGS.TS Nguyễn Văn Khôi (phó giám đốc Bệnh viện Chợ Rẫy): Bệnh nặng, vượt quá khả năng điều trị của bác sĩ
Trước hết, Bệnh viện Chợ Rẫy xin chia sẻ những mất mát to lớn mà ông và gia đình đã gặp phải.
Bệnh viện Chợ Rẫy quy định việc chỉ định lâm sàng và điều trị cho bệnh nhân dựa trên những yêu cầu về bệnh lý, không phân biệt bệnh nhân có BHYT hay không. Trường hợp của vợ ông tử vong là do bệnh nặng vượt quá khả năng điều trị của y bác sĩ, chứ BHYT không làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị bệnh.
Với một bệnh nhân cần điều trị ở nhiều chuyên khoa thì các chuyên khoa sẽ phối hợp điều trị bằng hình thức hội chẩn. Từ kết quả hội chẩn bệnh nhân sẽ được chuyển đến khoa cần thiết để tiếp tục điều trị (hằng ngày các chuyên khoa vẫn phối hợp điều trị).
Do bệnh viện luôn trong tình trạng quá tải nên các khoa cần có sự chuẩn bị giường bệnh, và khi việc chuẩn bị hoàn tất sẽ thông báo đến khoa liên quan để chuyển bệnh. Việc nhân viên có lời phát biểu không đúng, bệnh viện xin nhận trách nhiệm và sẽ nhắc nhở nhân viên thực hiện tốt hơn.