được đăng tải trên Tintuconline đã làm rung động trái tim hàng triệu độc giả của Tintuconline. Mối tình của Lượm và cuộc đời em như trong một câu chuyện cổ tích, lòng vị tha với người mẹ đã bỏ rơi mình, sự hi sinh hết mình của Lượm cho con trai đã làm nhiều người nghẹn ngào khâm phục.
Qua rất nhiều lá thư trao đổi của Ban Tintuconline.com.vn và Lượm. Cô đã đồng ý ra Hà Nội để tham dự chương trình "Người xây tổ ấm" với hi vọng sẽ tìm được người mẹ mà từ khi sinh ra đã bỏ rơi cô ở cổng trường Quốc học Huế.
Lượm đã đến toà soạn Tintuconline vào sáng 15/12. Ảnh: Nguyễn Anh Tuấn
Sáng 15/12, Ban biên tập Tintuconoline đã đón Lượm như đón một người em trong gia đình tại 141 Bà Triệu - Hà Nội. Ấn tượng đầu tiên Lượm để lại cho chúng tôi là vẻ mặt dịu hiền và u buồn. Với giọng nói dịu dàng, ấm áp của một cô gái Huế, Lượm lặng lẽ kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời mình và con đường đưa cô đến với cuộc thi "Mối tình đầu của tôi" trên Tintuconline. Vừa kể cô vừa khóc. Mặc dù tôi biết cuộc đời em còn rất nhiều cay đắng và khốn cùng theo những giọt nước mắt suốt hai mươi tám năm qua.
Em có thể kể cho bạn đọc về việc em biết đến với cuộc thi "Mối tình đầu của tôi" như thế nào?
Có một chú quen em, biết chuyện của em. Khi đến thăm cu Khiêm ở bệnh viện, chú ấy đã động viên em viết dự thi. Chú ý còn mang cả máy tính xách tay đến cho em viết. Ban đầu em ngại lắm vì chẳng biết viết từ đâu, nhưng nhìn con đau, tiền lúc đó mỗi ngày cần tới 3 triệu đồng cho một mũi tiêm, cơ cực quá em đã viết như một sự trút bỏ những cay đắng để mong lòng nhẹ bớt.
Đối với Ban biên tập Tintuconline, Lượm như một người em trong gia đình. Ảnh: Nguyễn Anh Tuấn
Khi viết về tình yêu của mình gửi dự thi, Lượm mong muốn điều gì?
Em viết bài dự thi trước ba ngày cu Khiêm phẫu thuật để chữa bệnh tim bẩm sinh. Lúc đó, em rất lo lắng và buồn chán, và có cả thất vọng nữa. Em muốn chia sẻ với mọi người nỗi lòng của mình. Em cũng hi vọng, nhiều người đọc và chúc phúc cho con trai của em tai qua nạn khỏi. Và ở đâu đó em mơ ước ba của Khiêm sẽ biết về em và con trai anh ấy để trở về tìm hai mẹ con em. Em còn hi vọng, có thể tìm được ba mẹ đẻ của em…
Tâm trạng của em khi thấy bài của mình được đăng trên Tintuconline như thế nào?
Khi gửi đi, em cũng không nghĩ rằng bài viết của mình sẽ được đăng. Em cũng không lên mạng thường xuyên được vì chỗ cuả em không có mạng. Hơn nữa, cả ngày đi làm, tối về còn giặt giũ, tắm rửa cho cu Khiêm nên em cũng không có thời gian rỗi. Khi biết tin bài của mình được đăng và có rất nhiều độc giả chia sẻ, đồng cảm, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và xúc động.
Bé Khiêm rất hiếu động, chạy nhảy khắp phòng. Ảnh Nguyễn ANh Tuấn
Em không nghĩ là lại có nhiều người quan tâm đến em như vậy. "Mối tình đầu" trở thành niềm vui, niềm hi vọng của em.
Em có thể kể một chút về tuổi thơ của mình không? (Nhắc đến tuổi thơ, Lượm bật khóc to. Phải một lúc sau, cô mới bình tĩnh kể lại quãng đời cơ cực của mình).
Lúc nhỏ, em không biết gia đình thì phải có mẹ có cha. Đến năm lên 6 lên 7 tuổi, em mới hỏi bà là "tại sao bà cháu mình không có nhà? Sao con không có ai để gọi bằng mẹ, bằng cha? (Lượm nức nở ). Lúc ấy em mới biết em bị mẹ bỏ rơi ở một góc công viên trước cửa trường học, bà chính là người đã cưu mang, chăm sóc em. Bà đặt tên em là Lượm. Không họ, không giấy tờ khai sinh, đơn giản chỉ là Lượm. Hai bà cháu cứ lang thang đầu đường xó chợ, sống bằng những đồng tiền bố thí của người khác.
Lượm cố gắng nói, giọng cô nhỏ và chìm như cô đang nói cho chính mình…Ảnh Nguyễn ANh Tuấn
Năm em 15 tuổi, Huế lụt to lắm. Hai ngày hai bà cháu chẳng có gì ăn, sức bà đã yếu nên không chịu nổi. Bà em mất đúng vào những ngày lụt lội ấy. Từ khi bà mất, em thui thủi một mình. Có tối em ngủ ở công viên, có tối ngủ ở nhà ga, bến xe. ( Dừng lại một lúc như để kìm nén xúc động vì những kỷ niệm về chuỗi ngày cơ cực cũ dội về, Lượm cố gắng nói, giọng cô nhỏ và chìm như cô đang nói cho chính mình…). Từ đấy, em sống bằng nghề bán vé số. Có rất nhiều kẻ dụ dỗ, đe nẹt, thậm chí ép em vào con đường ô uế nhưng em nhất quyết không chịu. Em sống như vậy 3 năm thì gặp anh ấy. Anh ấy chính là cứu tinh của cuộc đời em.
Trong dòng tâm sự của mình, Lượm đã kể về cuộc gặp gỡ định mệnh với anh ấy. Anh tên là Tiến. Chính anh Tiến đã cho Lượm ở nhờ nhà tập thể cũ của một người bạn, xin việc làm cho cô ở một công ty may. Anh Tiến đã dậy Lượm biết đọc và biết viết. Hàng ngày anh mua sách báo, cả các cuốn sách về danh ngôn cuộc sống và tình yêu cho cô đọc. Anh còn đưa cô đi học đan, thêu và những công việc nữ công gia chánh khác. Cô bảo, với cô anh Tiến như một người anh, một người thầy và có thể còn như một người cha nữa khi anh dậy cô những ứng xử và nhân cách ở đời.
Khi anh ấy biết em không biết chữ, anh ấy mua quyển tập viết về. Cứ rảnh lúc nào là anh ấy dậy em viết lúc ấy. Vì cả em và anh ấy đều phải đi làm nên không có nhiều thời gian. Khi em đã biết đọc, biết viết, anh ấy mua tạp chí, báo, truyện cho em đọc.
Sau đó, anh ấy mua bàn phím đã hư về để em tập gõ. Ban đầu, em gõ bằng bàn phím hư mà không có máy. Khi em đã gõ được, anh ấy lập nick chát, dạy em cách mở mail, mở cửa sổ chát. Đó là tất cả những gì anh đã làm cho em trước khi anh ra đi. Anh hẹn em hàng ngày hãy vào mạng, chắc chắn anh sẽ nhắn cho em và chúng em sẽ nói chuyện qua chát. Anh còn bảo em hãy đợi anh về…
Khi anh Tiến đi Mỹ, không nhận được liên lạc của anh ấy , Lượm có nghĩ là anh ấy đã quên em?
Em không nghĩ anh ấy đã quên em. Em đoán chắc có chuyện gì đó không hay xảy ra. Suốt bốn năm quen anh ấy em hiểu anh ấy là người thế nào.
Khi biết mình có thai, em có sợ không? Có lúc nào đó em nghĩ đến chuyện sẽ phá thai không?
Em rất sợ nhưng em không nghĩ đến chuyện sẽ bỏ con. Không bao giờ em làm điều đó. Nhiều người khuyên em nhưng em nhất quyết không bỏ. Trên đời con là người thân yêu duy nhất của em.
Vậy, em có nghĩ đến việc mình sẽ nuôi dậy con thế nào, cho con ăn học ra sao không?
Lúc đó em không nghĩ gì xa xôi cả. Em quyết tâm nuôi dậy con bằng mọi giá. Có tới đâu mình lo tới đó thôi ạ.
Lượm phát hiện ra cháu bị ẩn tinh hoàn và bị bệnh tim bẩm sinh như thế nào? Các ca mổ đó có tốn kém không?Sức khỏe của cháu bây giờ tốt chứ?
Năm cu Khiêm được 2 tuổi, một chị ở gần chỗ em trọ bảo em đưa cháu đi khám. Các bác sỹ bảo phải mổ. Ca mổ ấy hết gần 3 triệu vì cháu không có giấy khai sinh nên không có bảo hiểm. Em đã dùng hết số tiền em để dành được để lo cho cháu.
Sau đấy, lại phát hiện cháu bị bệnh tim bẩm sinh. Lúc biết con bị bệnh ấy, em như người sắp chết. Bác sỹ bảo phải mổ gấp nhưng em không có tiền. Em đã trình bày hoàn cảnh của mình với bệnh viện. Bệnh viện Trung ương Huế đã giới thiệu để Trường đại học y Huế, nhà Thơ Kim Đôi và Hội từ thiện Đan Mạch tài trợ chi phí cho ca mổ.
Mặc dù được tài trợ nhưng em vẫn phải mua thuốc ngoài. Có những liều thuốc lên đến 3 triệu đồng...Một tháng sau khi mổ thì cu Khiêm được xuất viện.
Có anh ở nhà dì em đang ở cũng có con mới sinh. Anh ấy đã đồng ý giúp em khai sinh cho cháu. Chính quyền phường em ở cũng đã đồng ý. Chắc thời gian ngắn nữa cháu sẽ có giấy khai sinh và thẻ bảo hiểm.
Hiện tại, em làm gì để kiếm tiền nuôi con?
Em bán vé số, mỗi ngày được khoảng 50.000 đồng. Trừ đi em còn 25 ngàn, sáng hai mẹ con ăn hết 5 ngàn, trưa một dĩa cơm hết 10 ngàn. Còn buổi chiều em về nhà dì quen, dì thương hai mẹ con em nên nấu cho ăn cùng gia đình. Nói chung cuộc sống của hai mẹ con em cũng tạm đủ ăn.
Chị Hương (nhà thơ Đặng Thanh Hương - Trưởng ban Tintuconline) có gợi ý sẽ giúp em có một công việc ổn định, thu nhập khá ở Hà Nội. Và nhận đỡ đầu cho con trai của em. Em suy nghĩ gì về đề nghị ấy?
Lượm nức nở khi kể về tuổi thơ cơ cực của mình. Ảnh Nguyễn Anh Tuấn
Em rất bất ngờ trước đề nghị đó của chị Hương. Thực sự em rất cảm ơn sự giúp đỡ của chị ấy. Khi gặp chị ấy, em cảm thấy gần gũi và ấm áp. Chị Hương mang cho em cảm giác có được tình cảm của một người mẹ. Em thấy chị thật nhân hậu, cả các bạn của chị nữa. Em đã gặp chị Bùi Hương – là bạn học của chị Thanh Hương chị là người sẽ in cuốn sách Mối tình đầu cho nhà xuất bản Dân Trí. Chị cũng nói với em là ra Hà Nội sẽ lo cho em một công việc ở nhà xuất bản. Em lại gặp anh Phùng Anh Đôn- giám đốc khách sạn Sun rise 39 – Hàng Bè nơi chị Hương đã đặt chỗ cho hai mẹ con em, anh ý cũng đã không lấy tiền khách sạn mặc dù em biết ở phố đó rất đắt. Thực là những tấm lòng vàng làm em vô cùng cảm động, em không biết phải trả ơn các anh chị bằng cách nào… Nhưng cu Khiêm mới phẫu thuật xong. Em muốn về Huế để khi nào cháu khoẻ, em sẽ suy nghĩ đến chuyện ấy. Giờ em chỉ mong con em mau khoẻ mạnh.
Lần đầu ra Hà Nội, gặp các anh chị trong Tintuconline nữa em có cảm xúc gì?
Em thấy các anh chị ở đây như những người trong gia đình. Em thấy rất gần gũi. Ai cũng quan tâm, hỏi han, động viên em. Em vô cùng xúc động. Đặc biệt là chị Hương, chị ấy lo cho mẹ con em từng chút một. Em vô cùng biết ơn chị Hương và Ban biên tập Tintuconline. Qua cuộc thi của báo em đã biết tin về anh Tiến qua một người bạn thân của anh ý. Em không ngờ anh đã bị tai nạn sau ngày sang Mỹ. Vì thế nên anh đã không thể liên lạc với em.
Lần đầu ra Hà Nội em thấy Hà Nội thật rộng lớn và đẹp, mặc dù trời lạnh và mưa nhưng em thấy Hà Nội ấm áp vô cùng.
Giờ em chỉ mong cho con em khoẻ. Ảnh Nguyễn ANh Tuấn
Khi nhận lời tham dự chương trình "Người xây tổ ấm" em mong muốn điều gì?
Em tham dự chương trình này với mong ước là ba mẹ em sẽ xem chương trình này và họ sẽ đến nhận em. Em chỉ mong được gặp mẹ. Em biết đấy chỉ là hi vọng mong manh, nhưng em vẫn cố. Biết đâu sẽ có một phép màu đến với em. Em thèm có một gia đình. Đã bao năm nay em cô đơn một mình, giờ có thêm con trai em cảm thấy cuộc đời đỡ cơ cực hơn. Và cảm giác muốn có một mái ấm đủ cha và mẹ càng trở nên cháy bỏng trong em. Em không biết mẹ em tại sao lại bỏ rơi em? Em không biết cha em là ai? Phải chăng cũng là cùng cực nên mẹ đã đành dời xa em. Em không hận mẹ, chỉ cảm thấy bây giờ em cũng đã là mẹ và em luôn tự hỏi người mẹ nào có thể đánh mất con mình được. Vì em biết rằng đứa con là tất cả cuộc đời, là tất cả hy vọng và sự sống của người mẹ. Như em dành cho con em bây giờ. Em đã nhận được thư của ba mẹ anh Tiến, hai bác nói em hãy lo cho con trai em có một tương lai tốt nếu cho chaú sang bên Mỹ với ông bà. Em hiểu điều đó và cũng thương hai bác lắm. Nhưng giờ nếu phải xa con thì em biết sống thế nào đây. Có thể mai này khi cháu đã lớn chút em sẽ cho cháu đi sang bên đó. Em hiểu con trai em cần lắm một gia đình có ông bà, chú dì nữa thì thật là hạnh phúc…Và em cầu mong phép mầu nào để anh Tiến có thể tỉnh lại và nhận con của chúng em.
Em chỉ có con là người thân duy nhất. Ảnh Nguyễn Anh Tuấn
Em có muốn nói điều gì với độc giả Tintuconline không?
Em xin chân thành cảm ơn những tình cảm mà mọi người đã dành cho em. Đặc biệt, em xin cảm ơn chị Đặng Thanh Hương và Ban biên tập Tintuconline đã tổ chức cuộc thi "Mối tình đầu của tôi". Chính Tintuconline và cuộc thi là phép màu đã làm thay đổi cuộc đời em, đem đến cho em niềm tin và hi vọng vào cuộc sống.
Cám ơn em về cuộc trò chuyện. Tôi cũng đã biết nhiều cuộc đời không may mắn, tôi cũng biết họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai… Nhưng quả thật câu chuyện đời em làm trái tim đàn ông cứng rắn như tôi cũng cảm thấy sụt sùi. Nhìn em khóc, tôi chỉ muốn nói với em rằng em hãy kiên cường lên, như em đã từng sống và yêu. Như em đã từng hy vọng và hướng thiện về một ngày mai hạnh phúc. Em sẽ còn phải mổ tim cho cu Khiêm một lần nữa. Bây giờ bên em đã có cả một cộng đồng những độc giả của Tintuconline với những tấm lòng nhân hậu, mọi người sẽ cùng chung tay với em trong mệt nhọc của cuộc sống, sẽ xẻ chia với em và con trai em trong ca mổ tiếp theo này để cháu sẽ được khỏe mạnh. Tôi muốn nói với em ràng: Lượm ơi, liệu có còn không những khổ đau và nước mắt ,nhưng em hãy cố lên và tôi cũng như bạn đọc khắp mọi miền luôn bên em và cầu chúc cho mẹ con em những may mắn và an lành. Em hãy tin vào tương lai em nhé…
Mình thấy câu chuyện này thật là cảm động nên post lên đây để các mẹ đọc. Đọc chuyện của E Lượm để thấy rằng xã hội này vẫn còn nhiều người tốt lắm, vẫn còn nhiều cảnh đời ngang trái.
Chuẩn bị có chương trình "Người xây tổ ấm" vào ngày mai 17.12 lúc 8h30 sáng, mẹ nào đi được thì đi nhé.