Người Việt không yêu nước?
Người bạn Nhật quay sang tôi lẩm bẩm “Hình như người Việt không yêu nước?”. Tôi nổi cáu nhưng vẫn cố bình tĩnh “Người Việt không yêu nước thì ai yêu nước? Này nhé, không yêu nước sao có thể tồn tại mấy ngàn năm bên người láng giềng khổng lồ? Chúng tôi đã từng đánh bại nhiều kẻ thù xâm lược sừng sỏ của nhân loại. Dân tộc Việt Nam từng thề quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh; thà hy sinh tất cả chứ không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ…”. Biết mình lỡ lời, anh bạn Nhật nhỏ nhẹ nhưng vẫn dứt khoát “Trong chiến đấu chống ngoại xâm, người Việt yêu nước mãnh liệt, còn trong hòa bình, người Việt không còn như xưa? Nếu yêu nước sao lại xả rác, sao lại khạc nhổ, sao lại vẽ bậy, sao lại gây sự vì những va chạm cỏn con, sao ai cũng giành phần hơn từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn…”.
Anh ta làm việc ở đây đã chục năm, nói tiếng Việt khá sõi, có lẽ bị dồn nén từ lâu nên xổ ra đủ thứ. Tôi tức mà cãi không được. May quá, có chị bạn trong nhóm thấy căng thẳng nên rủ nhau vào quán ăn kem hạ hỏa. Dù đã hết sức cố gắng, buổi đi chơi trở nên gượng gạo… và chia tay sớm hơn dự tính.Lẽ nào một dân tộc có lòng yêu nước nồng nàn suốt cả chiều dài lịch sử nay bỗng dưng đứt đoạn giữa thời bình? Hay là người Việt chỉ yêu nước khi bị xâm lược?? Còn trong thời bình - họ chỉ yêu bản thân họ hoặc chỉ yêu từng nhóm nhỏ có cùng lợi ích chứ không còn yêu nước như xưa? Nếu nhà mình là tổ ấm thì mọi thành viên phải tìm cách làm cho nhà mình đẹp hơn, sạch hơn. Từ việc nhỏ như xả rác và khạc nhổ bừa bãi, viết vẽ bậy khắp nơi, chửi thề khắp chốn, nhậu nhẹt tràn lan, không biết xếp hàng, huênh hoang khoe của, sẵn sàng ăn thua đủ khi có mâu thuẫn… đến những chuyện lớn như lãng phí, tham ô, sản xuất và bán buôn gian lận… đều cố tình chứng minh cho kết luận của anh bạn Nhật “Người Việt không yêu nước?”.
