MC Quỳnh Hương: “Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ”
MC Quỳnh Hương: “Cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ”
08/09/2011 14:52 (GMT +7)
Nếu từng xem Thay lời muốn nói thì có thể bạn sẽ tin rằng không có ai làm tốt hơn MC Quỳnh Hương trong chủ đề này. Sự điệu đà, duyên dáng cùng với nét mặn mà của tuổi trung niên, sự chín chắn trong nghề cộng với bầu cảm xúc “giàu có” của chị đã giúp chương trình luôn đậm đà vị của những giọt nước mắt, đầy đặn, rộn rã tiếng pháo tay và sự rung động từ nhịp của những kết nối giữa con tim chị và con tim của triệu khán giả xem đài…
- Phụ nữ đấu tranh để đòi quyền bình đẳng với nam giới, nhưng phụ nữ lại thường tự cho mình là yếu đuối, theo chị điều này có gì mâu thuẫn chăng?
Tôi thấy không có gì là mâu thuẫn cả. Bản chất cơ địa của người phụ nữ đã không mạnh bằng người nam rồi, nên làm sao có thể phủ nhận được điều này? Phụ nữ lại nhạy cảm, mềm mỏng, dễ xúc động, dễ tổn thương hơn.
Cho nên, một trong những điều mà phụ nữ ròng rã đấu tranh để “đòi quyền bình đẳng” với nam giới, chính là quyền được nam giới nâng niu, trân trọng, được chăm sóc và yêu thương tương xứng với cách họ đang nâng niu, trân trọng, chăm sóc và yêu thương nam giới ở quanh mình.
- Để thành công trong công việc chị có thường sử dụng những thế mạnh nào của phụ nữ? Có tình huống nào mà thế mạnh đó trở thành… nguy hiểm không, thưa chị?
Tôi chưa bao giờ “lý tính” đến độ nghĩ phải “sử dụng” những thế mạnh gì của phụ nữ để làm việc. Đơn giản, tôi mang bản chất phụ nữ của mình ra làm việc. Phần lớn là được việc, bởi những công việc tôi đang làm ít nhiều mang chất nữ tính.
Khi viết, biên tập âm nhạc hay dẫn chương trình,… những suy nghĩ hay cảm xúc của một người phụ nữ giúp tôi rất nhiều trong việc tìm con đường phù hợp chạm đến trái tim của các khán giả, những người ít nhiều đều có những người phụ nữ mà họ yêu thương.
Tôi không thấy có điều gì nguy hiểm ở “bản chất phụ nữ” nơi cá nhân tôi cũng như các đồng nghiệp làm báo nữ khác. Bạn thấy không, trong lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, phải chăng giới nữ đang chiếm đa số cũng bởi những ưu điểm rõ ràng của bản chất phụ nữ, những điều nam giới không thể có được?
- Theo trải nghiệm và quan sát của bản thân, chị thấy phụ nữ thường hay bỏ quên những thế mạnh nào của mình?
Tôi không dám ôm đồm nói về “phụ nữ” nói chung, cũng không thể quyết định được cái gì là “thế mạnh”, đâu là “chỗ yếu”. Yếu hay mạnh tùy thuộc vào từng thời điểm, tùy mối quan hệ, tùy cả cách thức vận dụng của người phụ nữ nữa. Nói chung, người phụ nữ có lý do để họ phát triển cá tính của họ, và điều này nên được tôn trọng theo đúng bản chất của họ, không nên đem ra mổ xẻ hay phê bình.
- Thực hiện chương trình Thay lời muốn nói trong nhiều năm có mang lại giá trị tinh thần nào giúp chị sống đẹp hơn, làm gia đình chị hạnh phúc hơn?
Hơn mười một năm sống với Thay lời muốn nói (TLMN), tôi đọc hơn một triệu lá thư, tâm tình, chia sẻ… Khán giả TLMN dạy tôi rất nhiều về cách cảm nhận và thưởng thức cuộc sống, cũng như cách thức vượt qua những lỗi lầm và hàn gắn những vết thương.
Tính chia sẻ của TLMN cũng là cách gia đình tôi cùng nhau cố gắng thực hiện. Cảm giác chung là, càng thấy quý hơn những giá trị của gia đình, của một cách nhìn lạc quan về cuộc sống – dẫu hiểu rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
- Nếu bảo gia đình là quan trọng nhất thì thường ngày chị thể hiện điều đó qua hành động như thế nào?
Sống đầy đặn với nhau, theo hết khả năng tôi có thể. Thật lòng và trân trọng nhau, khuyến khích sự gần gũi và bày tỏ tình cảm giữa các thành viên trong gia đình với nhau trong cuộc sống thường ngày.
Trân trọng những bữa cơm gia đình và những khoảnh khắc gia đình được sum vầy. Cũng mừng là các thành viên trong gia đình tôi đều đang thực hiện những điều này một cách tự nhiên và cảm thấy dễ chịu với những điều đó.
- Giá trị sống nào với chị là quan trọng nhất? Sống với giá trị ấy chị có bao giờ cảm thấy phiền phức?
Theo tôi, điều quan trọng nhất trong cuộc sống là sự hết lòng. Trong công việc, khi tôi làm bất cứ điều gì một cách hết lòng, kết quả nếu không được hoàn hảo như ý mình muốn cũng sẽ chắc chắn không phải là một kết quả quá tệ. Sống hết lòng với những người mà mình thương quý, hết lòng với những gì mình tin và hy vọng.
Tuy vậy, cũng phải thú thật rằng trong cuộc sống, sự hết lòng không phải lúc nào cũng mang đến cho mình thuận lợi, thậm chí đôi khi còn gây rắc rối hay phiền muộn cho mình nữa. Nhưng tôi vẫn không hối hận vì đã chọn điều này là tiêu chí quan trọng nhất, để sống.
- Chị làm thế nào để giữ được cảm xúc của mình luôn trào dâng?
Tôi đâu cố gắng ‘giữ’. Nó tự nhiên đi cùng tôi như thế thôi, từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi. Điều này cũng hay hay, vì mọi chuyện lớn nhỏ tôi làm, cho dù trong công việc hay trong cuộc sống, đều có cảm xúc chi phối.
Ngược lại, nhiều khi cũng thấy phiền với thực tế: không khi nào được có cảm giác “không cảm giác”, lúc nào cũng hoặc là vui, hoặc là buồn, hoặc phấn khởi, hoặc chán nản,… Sống như thế hoài cũng mệt lắm! (cười) Người thân đi theo “dỗ” mình những lúc mình “không ở trong tâm trạng tích cực”, cũng mệt lắm.
- Bận rộn như vậy thì chị có hay đọc báo không? Chị thường quan tâm đọc những nội dung nào? Chị có cảm thấy quan ngại về điều gì khi đọc không?
Tôi không có đủ thời gian để đọc nhiều báo. Mỗi ngày chỉ có thể tranh thủ lướt qua những thông tin chính trên một số báo in và báo mạng. Như mọi người đọc bình thường, tôi quan tâm tình hình thời sự, kinh tế, văn hóa nghệ thuật. Cũng chia những niềm phấn khởi trước những tin tốt và lo lắng cho những điều không hay, không vui đọc được.
- Có người nói: làm báo mà giữ đạo đức chỉn chu thì chỉ có nghèo rớt. Theo chị thấy thì có đúng như vậy?
Tôi không nghĩ như vậy. Làm báo lương thiện vẫn có thể sống một cách đàng hoàng. Ai đã có nhận định như bạn vừa nêu nên chắc phải nêu rõ hơn tiêu chí đánh giá về sự “nghèo rớt”.
- Theo chị, khi đặt bút viết về một người, có nên nói quá sự thật về người đó?
Tôi nghĩ khi một người được đưa lên một bài viết hay một tác phẩm truyền hình, cái họ mong muốn nhất là sự lột tả chân thật nhất, đúng nhất về bản thân họ, dĩ nhiên theo một cách thức có thẩm mỹ. Nói quá đi hay nói kém đi đều không ổn như nhau, đối với cả người đọc - người xem lẫn chính nhân vật của bài viết.
- Chị có để ý thấy sự khác biệt nào giữa lớp nhà báo lứa tuổi chị trở về trước và lứa tuổi teen hiện nay? Theo chị, sự khác biệt này là do đâu và nó báo hiệu điều gì?
Với đặc thù làm công tác biên tập chương trình âm nhạc, tôi gặp gỡ với nghệ sĩ, ca sĩ… nhiều hơn là với các đồng nghiệp làm báo khác. Tôi chỉ được xem các tác phẩm của các đồng nghiệp mình, nhiều người còn rất trẻ nhưng đã thể hiện được phong cách và cá tính riêng. Cộng với sức mạnh và sự năng động của tuổi trẻ, các bạn sẽ còn đi được những bước rất dài.
- Trước hiện trạng các kênh thông tin nhạy cảm rất dễ tiếp cận như hiện nay, chị có cách nào để giữ con mình không lạc vào thế giới nhạy cảm của người lớn?
Hiện giờ con tôi chỉ mới chín tuổi nên mọi việc tiếp cận với các thông tin nhạy cảm đều có thể kiểm soát được. Cháu chỉ có thể sử dụng máy vi tính ở phòng sinh họat chung, mỗi lần dùng phải do người lớn trong nhà mở bằng mật khẩu. Tuy vậy, cũng không biết sau này lớn hơn, cháu cần sự riêng tư nhiều hơn, việc này sẽ được kỉểm sóat như thế nào nữa. Đó chắc cũng là mối quan ngại chung của tất cả các ông bố bà mẹ có con đang tuổi lớn như tụi tôi.
- Là người nổi tiếng - điều này có gây áp lực gì cho con trai của chị? Chị giải tỏa áp lực này như thế nào cho con?
Con trai tôi dường như chưa bao giờ chịu áp lực vì tôi ‘là người nổi tiếng’ - tôi có nổi tiếng đến mức như thế đâu. Có chăng chỉ là một chút hãnh diện vì mẹ cậu được các bạn trong lớp biết đến, vậy thôi.
Cũng đôi khi tôi tự ‘ra áp lực’ cho con trai. Những khi cháu chưa ngoan, tôi nói: “Mẹ lên tivi khuyến khích các bạn khác sống tốt và ngoan, con lại chưa ngoan, mẹ còn nói được ai?” Con trai cười tẽn tò, nhưng sau đó thì cháu có sửa chữa.
- Chị thường dạy con trai phải sống như thế nào?
Cũng là tiêu chí sống hết lòng, giống như tôi.
Xin cảm ơn chị. Chúc chị luôn tràn đầy cảm xúc yêu thương, hạnh phúc trong công việc, cuộc sống và thành công mĩ mãn với những dự án của mình.