Khỏa thân trong nhà có phạm luật không? khỏa thân cho chồng tương lai xem có phạm luật không??
Các cô gái khỏa thân để lấy chồng Ngoại có phạm luật không??
Và đây là bài phản bác của tôi dành cho bài phỏng vấn của chị PGS.TS Lê Thị Quý về lấy chồng ngoại và đạo đức .
Bài phản bác quan điểm của PGS.TS Lê Thị Quý - GĐ Trung tâm Trung tâm nghiên cứu giới và Phát triển, Trường ĐH KHXH&XN (ĐHQG Hà Nội) về gái Việt lấy chồng nước ngoài.
Tôi thì không nghĩ như vậy là nghiêm trọng, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, việc các cô lấy ai, đó là quyền lựa chọn riêng của mỗi người.
Bà cũng nói : “Tình trạng lừa phụ nữ ra nước ngoài kết hôn để lấy tiền không phải diễn ra lẻ tẻ mà đã thành tổ chức.”
Cái này cần dẫn chứng nếu có lừa đảo thưa bà, theo như tôi biết, các tổ chức môi giới hôn nhân hiện nay đều không vi phạm pháp luật Việt Nam, họ cũng như các bà mối, có thể nói quá lên các ưu điểm và giấu nhẹm các khuyết điểm của cả hai bên để tác-thành đôi lứa, tôi thì không cho rằng đó là lừa đảo.
Tôi thì băn khoăn về câu chữ “bán mình” mà bà dùng, tôi không thấy các cô có gì sai để bà dùng câu chữ tương đối nặng nề như vậy??
Bà nói : “Tôi thấy không ổn lắm. Họ đang hạ thấp danh dự và nhân phẩm của người phụ nữ chúng ta. Một số tổ chức ở Hàn Quốc họ nói rằng: “Nếu tiếp tục gửi những phụ nữ rẻ mạt thế thì họ không nhận nữa”
Tôi hoàn toàn không thấy có vấn đề gì về danh dự hay nhân phẩm ở đây. Họ không ăn cắp, không làm hại ai. Với tôi, họ hoàn toàn lương thiện.
Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, bác Hồ đã nói như vậy.
Tìm đến ánh sáng, hướng đến cái cao quý tốt đẹp, nỗ lực từ tận đáy lòng để cải thiện chất lượng sống là bản năng vô cùng thánh thiện mà Thượng đế đã ban cho, không chỉ con người, mà đến cả súc sinh cũng thế.
Không gì công chính hơn nỗ lực bằng mọi giá để cải thiện cuộc sống, chẳng phải là thứ mà 6 tỷ con người trên quả đất này đang đổ mồ hôi và máu để có được sao thưa bà ?
Mưu cầu hạnh phúc là quyền của con người, và chúng ta chỉ có thể phán xét tính chất của một hành vi, chứ không có quyền phán xét nội dung của hành vi đó.
Mà đã là lương thiện, thì không lên gán ghép "đạo đức" vào đây? Bà đã thấy mình thiếu vị-tha đến thế nào chưa?
Họ cởi quần áo của họ, chứ có cởi quần áo của các anh các chị hay của con cái, vợ chồng các anh các chị đâu mà trách họ? Họ cởi trong phòng kín, chứ đâu có làm vậy nơi nhà hát quảng trường??
Bà nói : “Điểm chung là lúc đầu họ không nhận ra được mình là nạn nhân hay nhận ra địa vị mình ở xã hội. Khi sang nước ngoài thì thất vọng vì không như mộng tưởng ban đầu?”.
Nếu đã công nhận bà không có tư cách phán xét cách thức cải thiện cuộc sống của người ta, thì bà cũng chả việc gì lo ngại cho những rủi ro (nếu có) của họ, vì suy cho cùng ở đâu chẳng có rủi ro và bản thân họ, chứ không ai khác, sẽ chịu trách nhiệm cho những rủi ro đó.
Dù gì thì dù, những cô gái này xứng đáng nhận của tôi sự trân trọng, vì như tôi đã nói, họ can đảm hơn số đông, và ý chí vươn đến cái đẹp, vươn đến ánh sáng của họ thật đáng để ngưỡng mộ.
Bà nói : “Tôi nghĩ truyền thông giáo dục là rất quan trọng. Cần làm rõ cho người phụ nữ hiểu việc đi ra nước ngoài sẽ có những khó khăn, phức tạp, không đơn giản ra đi là sẽ đổi đời”.
Bà nói vậy rất đúng theo sách vở, nhưng bà đã về Miền Tây chưa? Bản thân tôi đã đi miền tây nhiều lần và chứng kiến nhân dân ở đó tương đối nghèo, phần nhiều các anh trai miền Tây rất hay nhậu, và uống rất nhiều, họ rảnh lúc nào là gài độ nhậu lúc đó, và các cô gái gần chắc sẽ khó có hạnh phúc nếu lấy một trong những anh bợm nhậu như vậy, họ đâu có phải lấy Hàn Đài khi có anh hoàng tử đẹp trai chờ họ trên BMW đưa họ đi ăn nhà hàng mỗi tối cuối tuần?
Miền tây với nhiều cô gái nghèo, giống như một ngôi nhà mái lá hẹp, và nhiều người nỗ-lực muốn thoát ra, khi đã thoát được, họ vui vẻ.
Và tôi hoàn toàn đồng ý với câu cuối cùng của bà :
“ … hạnh phúc không ai ban tặng cho mình cả, mà phải tự xây dựng hạnh phúc.”
