Cả phòng đang yên ắng, bỗng Thành cao giọng hát: "Nắng nghe chiều xuống thành phố mộng mơ, màu nan tím Đà Nạt sương phủ mờ..."
Vốn là một công ty truyền thông sản xuất các chương trình truyền hình, thường vào thời điểm cuối năm công ty có đợt tuyển nhân sự để thực hiện các dự án. Nhiều nhân viên mới được tuyển dụng và phân bổ các phòng ban. Trong đội ngũ kinh doanh của chúng tôi có 2 em được giao việc. Các em còn trẻ, năng động và nhanh chóng hòa đồng với mọi người. Trong đó có cô bé tên Mai luôn để lại ấn tượng với đàn anh, đàn chị không phải về ngoại hình xinh đẹp hay tài năng nổi trội mà về lối nói chuyện “cực ngọng”.
Câu chuyện “nói ngọng” không chỉ đơn thuần để cười mà ẩn trong đó là những "tai nạn" không hề nhỏ. Có nhiều cô cậu ra trường, rất có năng lực, trình độ nhưng vẫn không thể qua nổi buổi phỏng vấn đầu tiên chỉ vì tật nói ngọng. Hay như đứa bạn thân của tôi, rất thông minh, nhanh nhạy, luôn là người đưa ra những đề xuất tích cực cho cơ quan nhưng vẫn không được tín nhiệm chức trưởng nhóm kinh doanh chỉ vì tội "ngọng líu ngọng lô" của mình.
