Em trai tôi chuẩn bị lấy vợ. Em dâu tương lai của tôi vừa tốt nghiệp đại học ngành báo chí, đã có vài bài viết đăng báo. Đôi lần trò chuyện đủ để tôi nhận ra em đang tràn đầy nhiệt huyết muốn đi, muốn làm việc, muốn cống hiến sức mình cho đam mê nghề nghiệp. Thế nhưng…
“Viết lách là cái công việc vớ vẩn, lương bổng chẳng bao nhiêu, lại cứ đi suốt, chồng con nào chịu được?” - sau lưng cô vợ sắp cưới, em trai tôi làu bàu thế. Hỏi, vậy tại sao lại quyết định kết hôn, em tôi khẳng định “mọi thứ sẽ vào nề nếp ngay ấy mà”. Tôi dễ dàng hình dung ra cái “nề nếp” mà cậu em vừa đề cập. Sẽ là lựa chọn hoặc gia đình, hoặc sự nghiệp mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng ít nhiều phải đối mặt. Rồi thì tùy theo tính khí, tùy mức độ quyết liệt của cô gái, tùy vào cái “đô” gia trưởng của chồng, những vết rạn của hạnh phúc sẽ xuất hiện trong mái nhà sắp sửa được gầy dựng.
Tôi nhớ ngày mình quyết định bỏ chuyến du học nâng cao để lấy chồng. Khi đó, tôi vừa tốt nghiệp y khoa, sau hơn sáu năm khó nhọc học hành. Phụ nữ học y vất vả lắm, mau tàn lắm. Tôi quen anh khi còn là sinh viên, mối tình đẹp, nhiều kỷ niệm và tôi biết anh yêu thương tôi thật lòng. Lựa chọn đi học tiếp hay ở lại thật khó, tôi phải nhiều tháng trăn trở. Anh không tác động gì, chỉ để tôi tự suy xét. Nhưng, tôi biết anh sẽ rất đau khổ nếu tôi chọn hướng ra đi vì gia đình tôi mong muốn sau khi tôi du học, sẽ tạo điều kiện để tôi định cư và làm việc luôn tại nước ngoài. Nếu tôi đã đi, cũng đồng nghĩa với chuyện tình cảm của hai đứa sẽ kết thúc…
Họa hoằn lắm mới có người đàn ông hiểu cho nỗi nhọc nhằn của vợ mình. Không hiếm những người đàn ông hứa hẹn sẽ tạo điều kiện này nọ, nhưng rồi lấy được vợ sẽ nhanh chóng… quên những gì mình đã nói. Và, người phụ nữ đành chấp nhận chọn tình yêu thay vì sống cho bản thân, rơi vào cái vòng luẩn quẩn chẳng bao giờ kết thúc. Những ước mơ ngày trước cứ xa dần trong nỗi ngậm ngùi…
