Xã hội chỉ biết đến những đứa trẻ mồ côi chứ nào ai biết về câu chuyện của những người mẹ đã sinh ra chúng.
Vậy mà hình như ba không vui lắm thì phải. Ba bảo cuộc sống bây giờ còn khó khăn, ba mẹ chỉ là những công nhân xa quê đến làm thuê trong khu công nghiệp, liệu có đủ sức nuôi nấng con. Ba cũng chẳng hứa sẽ cưới mẹ, vậy thì sao mẹ có thể cho con một người cha thực sự được đây. Ba khuyên mẹ hay phá bỏ con. Mẹ thất vọng và đau đớn lắm, mẹ sợ phải bỏ con nhưng mẹ cũng sợ mình không thể nuôi được con, sợ sẽ không cho con được một cuộc sống đủ đầy.
Liệu mẹ còn được ở bên thiên thần đáng yêu này bao lâu (ảnh minh họa)
9 tháng 10 ngày mẹ mang nặng đẻ đau là những tháng ngày thật đau đớn. Mẹ phải chịu đựng những cơn nghén hành hạ, phải đối mặt với những ánh mắt kỳ thị, dè bỉu của mọi người trong khu nhà. Giám đốc nhà máy đã quyết định cho mẹ nghỉ việc vì cái thai quá lớn. Không có tiền, cũng chẳng được ở trong khu nhà tập thể, nhưng mẹ cũng chẳng dám về quê. Mẹ nản lòng, mẹ mệt mỏi và mẹ đã bỏ cuộc...
Mẹ gọi đến trung tâm trẻ mồ côi của thành phố và quyết định gửi gắm con cho những gia đình khác. Dù thấy trong lòng thật bứt rứt, nhưng mẹ cũng đã xem hồ sơ của họ rồi. Họ là những người tốt, họ có tiền, họ sẽ yêu thương và nuôi nấng con nên người, cho con một mái ấm hạnh phúc và những bữa cơm ngon. Tuy vậy, mẹ vẫn muốn gặp những người sẽ là ba mẹ tương lai của con trước khi trao cho họ món quà vô giá này. Mẹ băn khoăn không biết cuộc gặp gỡ sẽ ra sao. Nhưng rồi, giây phút đôi vợ chồng hiếm muộn ấy bước vào căn phòng tồi tàn của mẹ, họ nở một nụ cười thật đẹp, chào mẹ, cho mẹ những cái ôm và quí giá nhất là họ hứa sẽ đợi đến khi con 1 tuổi mới đón con đi. Vậy là mẹ vẫn còn được bên con 1 năm nữa.
