E năm nay 22 tuổi .E bị mụn từ năm lớp 6 nhưng chỉ là mụn đầu đen ở mũi,e hay ngứa tay nặn mụn nên mụn bị bong tróc làm đỏ hết trên cánh mũi,hồi đó có loại kem che khuyết điểm mới,e lấy trộm của mẹ bôi thử,k ngờ bôi lên 1 chút là lớp mụn đỏ ở mũi nó hết ngay,sau dần mỗi lần mụn mọc ở mũi e lại bôi kem che khuyết điểm lên,dần dần mụn mọc lan sang má,e lại kem che khuyết điểm bôi vào,đến năm cấp 3 mụn mọc chi chít xung quanh mặt,e hoảng quá đi mua mỹ phẩm về để che mụn,dần dần rồi e bị phụ thuộc vào nó,đi đâu cũng phải bôi bôi chét chét.,nhìn khác hẳn so với các bạn cùng trang lứa,mặt mụn tự ti lắm các c ak,nhìn những đứa da mặt nhẵn k tì về mà trong lòng thấy buồn lắm,thế rồi lên đại học,có chị bảo e dùng kem new today ôcs sên của linh chi,nói thật lúc ấy e k biết kem đó là kem trộn,n e phải cảm ơn loại kem đó vô cùng vì nó đã giúp e tự tin lên rất nhiều,e hết mụn,da trắng mịn,e cũng là đứa có nét mặt ưa nhìn,cũng thuộc dạng khả ai,vì thế chỉ cần hết mụn là e có thể tự tin vào chính mình,thế dần rồi e dùng 1 năm rưỡi da bị lên mụn,mụn li ti,nặn là ra nhân trắng,mãi k hết,mọc hết lần này đến lần khác,chằng chịt 2 bên má,make up lên cũng chẳng che bớt đi đc..
Rồi 1 ngày e quyết định từ bỏ lớp mỹ phẩm để dưỡng da trông thật tự nhiên, dùng mọi cách,mọi cách nhưng mụn vẫn k khỏi,e đi da liễu, đi spa,mua đủ mọi loại thuốc,mọi loại kem trị mụn,cái gì e cũng thử nhưng đều vô ích,e thấy tuyệt vọg,bị khủng hoảng tinh thần trầm trọng
Thế rồi e quyết tâm thêm 1 lần nữa,cố gắng động viên bản thân chữa trị,nhưng cứ mỗi lần e đứng lên cố gắng thì lời nói của mọi nguời trong gia đình lại làm e thấy buồn kinh khủng,có lần e để mặt mộc ở nhà,da bị thâm quanh toàn 2 má,bố e bảo m là con gái mà da dẻ xấu thế,rồi mặt thì mụn,nói thật lúc đấy e nghe xong mà nước mắt cứ rơi,chan cơm vs nước mắt,rồi một thời gian sau ăn cơm vs cả nhà,chị dâu e phát ngôn 1 câu to tướng, bạn C bạn thử nhìn cái mặt của bạn xem có ra cái gì k? Lúc ý e nói thật là e cố gắng mạnh mẽ để ngăn cho mình k khóc,e k hiểu tại sao e càng cố gắng nguời khác lại càng làm e mất tự tin như thế,mọi nguời có tin k? 1 năm nay e chưa từng buộc tóc mặc dù ny e rất thích buộc tóc để thay đổi mình và ny e cũng hay thắc mắc là tại sao a chưa thấy e buộc tóc bao giờ,e nói thật lòng,e thực sự rất muốn buộc tóc,n buộc lên thì 2 má chi chít mụn thế thì làm sao dám ngẩng mặt lên nhìn ny..
Đến thời điểm hiện tại da e vẫn chi chít mụn chìm,mụn li ti,e tìm đủ mọi cách rồi vẫn k khỏi đc,e đang dần chán nản rồi..
Do tính chất côg việc e vẫn phải make up hàng ngày,tối về e vẫn tẩy trang bằng ô liu sạch sẽ nhưng k hiểu sao mụn vẫn k từ bỏ e,da e là da nhờn, nhưng đc cái rất trắng
Ngày nào e cũng phải chét vô cái mặt e toàn là mỹ phẩm.E chỉ dùg kem nền và phấn rôm phủ lên nhưng cũng chẳng đc đẹp đâu,vẫn nhiều mụn,sần sùi,lúc nào e cũng xõa tóc,đi ăn cũng chọn góc nào để che mụn đi,e thực sự chán nản lắm rồi...
CÓ 1 điều làm e thấy buồn nhất,đó là vì hôm nọ e có make up rồi ra đường vs ny,ny e bảo e chát phấn ít thôi,e chát nhiều quá mặt e trắng bệch lên đấy,dùng its thôi,k tốt đâu,e cũng im lặng k nói gì,a ý đâu có biết rằng e khổ tâm vì mụn như thế nào,vì để trông xinh đẹp tự nhiên bên a ý mà e tìm mọi cách trị mun,k dám ăn để điều trị,uống nhiều nước,dùng mật ong,dùng tỏi..v..v rất nhiều rất nhiều mà tại sao mụn k chịu buông tha e,e trở lên cáu gắt vs mọi nguời,e chỉ muốn ở 1 mình,bước ra đường là khẩu trang,e cũng ao ước 1 lần bỏ cái khẩu trang ấy ra,bỏ lớp make up kia ra, buộc tóc lên để tự tin vs nguời yêu của e,n e k đủ can đảm làm điều đó,e thực sự tuyệt vọng lắm rồi,vừa viết cho mọi người e vừa khóc,e không biết phải làm sao,phải làm cách nào nữa,e muốn từ bỏ tất cả ,chẳng thiết gì nữa...