Hôm nay mình quyết định viết lên đây chỉ để các bạn biết mình hiểu lắm, hiểu lắm lắm luôn.
Mình đã từng vật vã với mụn 7 tháng trời, may mắn 1 điều với mình là 7 tháng ấy mình xa người yêu, không nhiều bạn bè, gần 3 tháng đầu lúc break out kinh khủng thì mình may mắn nữa là chỉ trốn trong nhà làm bài mà chẳng dám gặp ai.
Tuổi thành niên mà, tầm nhạy cảm lắm. Mà muốn đi chữa trị spa, thì lại rất tốn kém. Mà gia đình mình chỉ tầm trung thôi, mình hiểu nên không dám đòi hỏi gì từ bố mẹ.
Mình thấy có rất nhiều bài viết kiểu "tốt gỗ hơn tốt nước sơn". Đùa chứ, dù người yêu không bỏ vì làn da của mình, nhưng mình cũng chưa đạt tới cảnh giới "không quan tâm" khi da bị mụn. Dẫu có mạnh miệng cỡ nào, có thật không quan tâm cỡ nào, vẫn có những lúc bạn sẽ tự ti với làn da của mình. Ai mà không hướng tới cái đẹp chứ. Bạn thì sao, chứ với mình mụn không có đẹp. Bạn thử bị mụn cả mặt đi rồi bạn biết, ít nhất thì mình cá cái tôi tự tin của bạn xem có ảnh hưởng không.
Cái cảm giác 23 năm trời không bị mụn (lâu lâu vài hột to chảng ghé thăm rồi cũng biến nhanh), đột nhiên 1 ngày và rồi 1 tháng đầu tiên đó tất cả như ác mộng với bạn...
Từ mụn do hoocmon (mình chỉ bị vùng má, lên đến mang tai, và vùng xương hàm, chưa bao giờ bị mụn trên trán) rồi mụn do lây lan, do thời tiết, do môi trường thay đổi, rồi dùng sản phẩm không phù hợp...tà la tá lả mà cái mặt nó nát bét. Đặc biệt- còn thâm thì thôi rồi, da mình vốn dĩ không trắng, hắc sắc tố cũng nhiều hơn người bình thường, nên em nào em ấy ra đi là 100% có thâm ở lại.
Thì tình cờ mình thấy trang web này chỉ cách chữa chị, mình đã thử 1 tuần, nó không hiệu quả nhanh như spa nhưng mình thấy rõ tiến bộ trong làn da của mình trong cách trị vết thâm. Bạn hãy coi thử sao: https://h-care.vn/
Còn bh, da mình rất đẹp, mình bây giờ chủ yếu là rửa mặt sạch sẽ và tập thể dục điều độ cho cơ thể mình thải lọc thôi. Cảm ơn bạn đã đọc câu chuyện của mình.
