Em lập topic này không phải để xin ý kiến hay kinh nghiệm trị mụn, trị thâm, mà chỉ là muốn chia sẻ nỗi niềm cùng với những ai đã và đang bị mụn như em :(
Em bắt đầu bị mụn từ năm 14 tuổi, là lúc bắt đầu dậy thì đến nay đã gần 8 năm.Da em thuộc loại da cực dầu (mùa đông mà vẫn có dầu), lỗ chân lông to. Lúc ấy mụn nổi rất nhiều ở trên trán, bố mẹ, người lớn, bạn bè, ai nhìn cũng chậc lưỡi nhăn nhó vài cái, tuy nhiên hồi đấy còn bé quá, phải nói là em rất tồ nên chẳng để ý đến vấn đề đó cho lắm.
Sau đó mụn bắt đầu giảm đi ở trán, nhưng lại xuất hiện xuống 2 bên má, đa số là mụn viêm, sưng to và đau, tụi nó không lên một lúc nhiều cái mà cứ cái này xẹp thì hôm sau cái khác lại lên, sau đến năm 11, có một thời gian ngắn tự nhiên nó giảm hẳn, em cứ nghĩ đến đây là hết, qua tuổi dậy thì chắc nó sẽ không "hành" mình nữa :(
Nhưng mà không, đến năm 12, đỉnh điểm là lúc thi tốt nghiệp và thi đại học, nó đã "quay lại và còn lợi hại hơn xưa", em nổi hẳn giữa 2 má, mỗi bên 1 cái mụn mủ to phải bằng đầu ngón tay út, thâm và đen sì, cộng thêm 2 hàng dài chạy từ chân lông mày xuống 2 bên cằm. Riêng 2 cái mụn to kia, nổi từ tháng 5 mà phải đến tận tháng 8 mới xẹp hẳn.
Lên đại học rồi, tình trạng mụn vẫn như thế, cứ cái này xẹp còn chưa hết thâm thì hôm sau cái khác đã lên, sưng và rất đau, lai còn nhiều mụn ấn và mụn đầu đen. Đến năm 2, không thể chịu được nữa thì em quyết định đi khám da liễu.
Lần khám đầu tiên, gặp phải ông bác sĩ "nuôi bệnh", ngừng thuốc là mụn lại lên, còn dã man hơn trước, em sợ quá nên tự nhủ không đi khám và không uống thuốc nữa, nhưng tình trạng mụn kinh khủng quá, em lại bấm bụng bỏ thêm 1 khoản tiền để trị mụn ở thẩm mỹ viện có uy tín hơn. Lần này họ cho em uống akinol 2 tháng, sau đó uống duy trì acnacare thêm 3 tháng nữa.
Lần này thì có khả quan hơn, tết năm 2015 về lần đầu tiên em cảm thấy tự tin về làn da của mình,được nhiều người khen là xinh hơn trước, tuy nhiên duy trì được khoảng nửa năm, đến tháng 6 vừa rồi thì mụn lại tiếp tục tái phát, nó lan xuống cả cổ và ngực nữa.
Thật sự lần này em cảm thấy rất là nản, cứ nhìn vào gương là lại không thể vui cho nổi, thậm chí còn không muốn đi ra ngoài đường, bố mẹ em sốt ruột quá, cứ nhìn mặt em là than thở, có lúc nghe nhiều bực mình quá mà em cãi nhau to với bố mẹ.
Mỗi lần ở trong nhà hay trong phòng thì đỡ, chứ mà cứ mở cửa ra, có ánh sáng chiếu rõ vào là thấy tự ti kinh khủng, đến mức không dám ra ngoài khi trời sáng vì sợ phải nhìn rõ cái bản mặt mình, bạn bè rủ đi chơi cũng không có tâm trí mà đi, cứ nhìn vào gương là lại chỉ muốn khóc, không dám nhìn trực tiếp vào mặt người khác khi giao tiếp, mỗi khi ai nhìn mình là lại cứ có cảm giác họ đang nhìn vào cái đống mụn ở trên mặt mình, nhiều lúc nghĩ ông trời bất công, tại sao xung quanh mình ai da dẻ cũng trơn láng, mà có mình lại phải chịu khổ như vậy?
Lần phát mụn này, em không dám trị thuốc tây nữa mà tìm cách chữa bằng thảo dược. Em uống viên trị mụn của An Bảo và uống trà Atiso đến nay là được 1 tháng rưỡi, cố gắng ăn nhiều rau, cà chua, uống nước cam, sữa đậu nành, uống 2l nước, đi ngủ sớm, cai đồ cay đồ nóng, không dám trang điểm...
Mụn có đỡ đi hẳn ở cổ và ngực, nhưng ở mặt thì rất lâu, thỉnh thoảng lên 1,2 cái em ngứa tay nặn thế là nó lại sưng đỏ cả mặt, bây giờ mặt em vẫn còn rất nhiều vết thâm.
Thật sự em vẫn có niềm tin là nó sẽ giảm bớt, nhưng bây giờ em vẫn cảm thấy buồn lắm, mấy ngày nay tinh thần không phấn chấn nổi tí nào. Em không phải là kiểu người không biết chăm sóc bản thân, nhưng bị mụn thế này, em không còn tâm trí mà mua sắm quần áo, giày dép, mỹ phẩm hay làm đẹp gì nữa. Em rất sợ khi đi mua đồ hay vào tiệm để cắt tóc, làm móng tay, mấy người ở đấy cứ nhìn em rồi nói "Trời ơi, em bị mụn nhiều quá" hay "Em bị mụn thế này, dùng kem của chị đi"... khiến em đến cái nhu cầu cơ bản là cắt tóc và tỉa móng tay cũng không muốn làm nữa luôn :(
Mọi người ai có cùng tâm trạng thì vào chia sẻ đi ạ :(