Đức hy sinh được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác ở xã hội Việt Nam. Nó như chiếc vòng kim cô khiến cho không biết bao nhiêu người phụ nữ phải đau khổ, phải hy sinh cuộc sống của mình để làm vừa lòng xã hội.



Thế nhưng, trong khi thế giới đang hô hào giải phóng phụ nữ ra khỏi cái xó bếp để được sống với lý tưởng của mình thì nhiều người phụ nữ ở Việt Nam vẫn tự hào về sự hy sinh của mình.



Họ bỏ qua hết những thú vui, bỏ qua bản thân, bỏ luôn cả cuộc sống của mình để làm hài lòng một người và xem đó là hạnh phúc thật sự. Để rồi khi chồng họ phản bội, con cái lập gia đình rồi ra riêng, họ lại thấy hụt hẫng, đau khổ, oán trách vì không được đền đáp cho sự hy sinh của mình. Mà đôi khi họ không nhận ra rằng chính sự hy sinh của họ đã khiến chồng con cảm thấy mệt mỏi và ngộp thở.



Tôi rất tâm đắc với bài viết của chị Trang Hạ đã khá lâu nhưng tôi vẫn thấy cần chia sẻ. Do khá dài nên tôi đã bỏ bớt một số đoạn ngắn cho bài viết súc tích hơn.



Trong các buổi đi nói chuyện tại các nhóm phụ nữ, tôi nói rằng có ba loại bình mà người phụ nữ không bao giờ nên biến mình trở thành, đó là bình hoa trong công sở, bình trút giận của mọi người, và bình nước gạo chứa cơm thừa canh cặn.



Có lần ở một công ty tại quận 1, có hai chị nhân viên khá lớn tuổi đứng lên phản đối bài nói chuyện của tôi ngay tại chỗ. Hai chị nói, phụ nữ hy sinh chính là hạnh phúc. Các chị chỉ cần về nhà thấy nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, chồng con vui vẻ sung sướng, thì khổ mấy các chị cũng thấy là hạnh phúc. Hạnh phúc của người đàn bà nếu không mang lại niềm vui cho gia đình chồng con, thì mang lại niềm vui cho ai?



Những người đàn bà như thế có vẻ chiếm đa số trong xã hội Việt Nam. Họ thậm chí không dám chọn thành công, mà chọn sự tất bật trong xó bếp, với hy vọng chồng con ngày kia cảm kích nghẹn ngào. Họ hy sinh nhan sắc, không màng tuổi xuân, khi nhận ra thì ngực xập xệ, bụng xổ ra một đống, da chùng mắt nhăn, và chồng họ thì than ôi, mắt vẫn dán lên những làn da căng mịn, những lưng ong, cặp “bánh dầy” tròn căng, những mắt sóng sánh nước và môi hàm tiếu.



Cách sống ấy là tốt hay xấu? Liệu có bao giờ, một người đàn bà tốt hay một gia đình tốt số lại là chướng ngại vật của một xã hội tiến bộ? Cuộc sống mười phân vẹn mười hoàn hảo hạnh phúc của người đàn bà gia đình liệu có phải là sản phẩm của mười phần hy sinh, mười phần phục vụ, không phần sống cho mình và vì mình?



Chúng ta hy sinh bao nhiêu phần trăm cuộc đời mình cho việc phục vụ, thì được xã hội đóng dấu chứng nhận là đàn bà tốt? Trên báo chí có hàng ngàn bài báo đã nói về chủ đề này:



Vợ người ta: Chân dài + đại gia = hạnh phúc



Nhà mình: Hy sinh + phục vụ = hạnh phúc



Thế thì trong công thức hạnh phúc ấy, những cô chân dài đã chiến thắng rực rỡ. Bởi vì các cô ấy đã tự chọn lấy cả mười phần xinh đẹp và không hề có phần hy sinh, mà công thức hạnh phúc của họ có phần góp rất lớn từ người đàn ông. Trong khi những người đàn bà chân không dài coi hy sinh là sứ mệnh của cuộc đời kia, họ tự phải tạo ra hoàn toàn thứ mà họ gọi là... hạnh phúc. Trong “mười phân vẹn mười” của hạnh phúc, họ đã tự nhận lấy cả mười phần hy sinh và cả mười phần phục vụ.



Có những người hèn quá, chẳng lôi được chồng vào bếp, đành tự è lưng làm và lên tiếng bảo vệ quyền được hy sinh của đàn bà!



Cũng lại nữa, đừng để đàn ông định nghĩa hạnh phúc của mình, hãy tự cho mình sống cuộc đời “Mười phân vẹn mười”, 10 phần hạnh phúc, 0 phần hy sinh.



Đừng bao giờ bảo đàn ông rằng, vì em đã đẻ một lũ con cho anh, vì em đã nấu cho anh ăn, anh phải yêu em suốt đời. Và vì em đã hy sinh 10 phần cho anh, em cũng cần anh 10 phần biết ơn đầy ăm ắp trong lòng.



(Trích Facebook Trang Hạ)



Chị Trang Hạ đã nói hết các ý mà tôi muốn nói. Tôi chỉ muốn nói thêm rằng, nếu hy sinh cho chồng con là niềm hạnh phúc của các chị em thì hãy làm. Nhưng bỏ cái suy nghĩ bắt chồng bắt con phải nhớ ơn mình đi. Vì bạn làm vì hạnh phúc của bản thân cơ mà, sao lại bắt chồng con phải biết ơn, phải thích thú với điều đó. Bạn chọn niềm vui thích đó hơn là cuộc sống của chính bạn thì đừng bắt người khác phải ca tụng hay ngưỡng mộ.



Tôi có cô bạn thân rất yêu chồng thương con, đối với cô ấy việc dọn dẹp và nấu nướng cho chồng con là niềm vui, hạnh phúc của cô ấy. Mỗi lần nấu nướng tôi thấy cô ấy cười rất hạnh phúc. Và mặc nhiên, chồng con chả nỡ giành giật niềm vui đó của cô ấy nên để bạn tôi được nấu nướng và dọn dẹp thỏa thích. Chồng cô vẫn đi chơi, đi làm chứ chẳng mó gì vào việc nội trợ. Thế nhưng được cái anh chồng làm được rất nhiều tiền nên bạn tôi chẳng phải bận tâm gì về chuyện tiền bạc nên cô ấy có thể mua sắm, làm đẹp thoải mái. Vì vậy, họ sống rất hạnh phúc.



Một cô bạn khác của tôi thì lại ngược lại, cô ấy rất năng động, tháo vát, kiếm tiền giỏi nhưng lại không thích làm việc nhà. Chồng cô ấy tuy không làm được nhiều tiền nhưng cũng chả thích làm việc nhà. Thế là cô ấy thuê người giúp việc đỡ đần việc nhà. Tuy thời gian đầu chồng cô ta có vẻ không thích vì cái tư tưởng: “Phụ nữ là phải làm nội trợ”. Thế nhưng, sau một thời gian cô ấy cũng thuyết phục được chồng. Giờ họ rất thoải mái vì ai cũng được sống theo ý mình, có thời gian để tận hưởng cuộc sống và làm việc mà mình yêu thích.



Thế nên tôi nghĩ, hạnh phúc của mỗi người là do tự mình lựa chọn. Nếu bạn chọn hy sinh thì đừng ca thán. Vì chả ai bắt bạn phải hy sinh nên họ chẳng có trách nhiệm phải báo đáp lại bạn. Và khi bạn cảm thấy hy sinh không còn là niềm vui, niềm hạnh phúc thì đừng hy sinh nữa. Thế thôi.


Đau lòng với câu chuyện nghèo thì yêu nhau, giàu thì ngoại tình


nM2rbQMCLw



webtretho


Hình minh họa