Sáu năm gắn bó với chàng trai yêu thương mình hết mực,cô gái quyết định chia tay, nguyên nhân thật bất ngờ...
Hai người là bạn học hồi cấp ba, cô gái luôn là nữ thần trong lòng chàng trai, anh luôn yêu thầm cô nhưng ngay cả dũng khí để nói ra tình cảm của mình anh cũng không có. Lên Đại học, họ sống cùng một thành phố, vì cô đơn nên hai người thường xuyên nói chuyện cùng nhau hơn. Anh đối xử rất tốt với cô, nhưng cô không nhận ra tình cảm của anh, cô chỉ xem anh là một người bạn tốt mà thôi. Hai người vẫn là đôi bạn tốt cho đến mùa hè năm nhất, anh gọi điện cho cô và nói rằng anh đang nằm viện.
Ở quê cô, bị bệnh phải nhập viện là vô cùng nghiêm trọng, bởi thường thì lúc bị ốm đều tự đi mua thuốc uống, nặng thì đi đến phòng khám tư nhân khám, bệnh tình nguy kịch mới phải đi đến bệnh viện. Cô đến thăm anh, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh cô không khỏi đau lòng.
Đến năm hai Đại học, do không thể chẩn đoán chính xác được bệnh tình của anh, mà cô lại đang theo học tại Học viện Y học tốt nhất ở vùng đó, trong thư viện có rất nhiều tài liệu, những người thầy người cô bên cạnh là những nguồn tài liệu tốt nhất, vì vậy cô đã cố gắng hết sức tìm đọc hết mọi tài liệu, đi hỏi các thầy cô, cứ cách một vài ngày lại đi thăm anh, nấu cho anh những món anh thích, bình thường không tin nhắn thì cũng gọi điện liên tục, quan tâm hết sức.
Bác sỹ chẩn đoán chàng trai bị sưng lá lách và cần phải làm phẫu thuật để cắt bỏ nó, trước khi phẫu thuật bác sỹ cho biết tỉ lệ thành công là rất nhỏ. Cũng vào hôm đó, tình cờ nghe bạn anh nói, cô biết anh thích cô, trong lòng cô đầy mâu thuẫn, không biết có nên chấp nhận tình cảm của chàng trai hay không vì cô chỉ có cảm tình với cậu ta chứ không phải tình yêu. Cuối cùng, cô chủ động nói với với chàng trai rằng cô cũng thích anh, lý do cô làm như vậy là bởi cô nhớ đến câu nói của thầy giáo: “
Nếu cậu ấy chết trên bàn mổ, em sẽ hối hận cả đời, nhưng nếu cậu ấy không vấn đề gì thì em vẫn có thể chia tay”. Và như vậy, họ ở bên nhau.
Mấy hôm sau, chàng trai được chẩn đoán chính xác là mắc bệnh máu trắng, cô luôn ở bên cạnh chàng trai không rời. Bạn bè, người thân ai cũng phản đối việc cô ở bên cạnh anh, lúc thì nặng lời, lúc thì nhẹ nhàng khuyên bảo. Bạn bè của cô cho rằng ngay từ đầu chàng trai đã không xứng đôi với cô rồi, huống hồ giờ anh còn mắc bệnh như thế, tuyệt đối không thể được.
Nhưng cô là một cô gái mạnh mẽ, cứng đầu từ bé, việc cô đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa cô luôn một lòng một dạ với tình yêu, một khi đã yêu sẽ yêu đến đầu bạc răng long. Bởi vậy, cô quay lưng lại với cuộc sống này, cô chọn cách ở bên anh. Cô cùng anh trải qua giai đoạn đầy đau khổ, nước mắt và tuyệt vọng: nào trị liệu hóa dược, bệnh tái phát, chuyển viện, tìm người hiến máu, đợi kết quả,…Không chỉ là mấy trang sách nói về sự nguy kịch của bệnh tình mà còn là mấy trang nhật ký đầy nước mắt, mấy đêm thức trắng không ngủ,..tất cả khó diễn tả bằng lời được.
May mắn thay, nhờ nghị lực, anh đã dần dần có chuyển biến tốt. Hai người cũng lên sẵn kế hoạch tổ chức hôn lễ, bố mẹ cũng như bạn bè cô cũng dần hồi tâm chuyển ý vì sự quyết tâm của cô. Mọi chuyện đều thuận lợi, ai cũng tưởng cô đang chuẩn bị bước vào một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng vào đúng ngày anh cấy ghép vừa tròn 5 năm, cô liền đề nghị chia tay, họ kết thúc tình yêu kéo dài 6 năm.
Ai cũng ngạc nhiên trước quyết định của cô và cũng chỉ cô mới hiểu. Lý do đơn giản chỉ là cô cảm động trước thế giới này nhưng không cảm động trước anh.
Cô đã không quan tâm đến giọt nước mắt của bố mẹ, cô đã vô tâm mà nói với họ rằng cô có cuộc sống riêng của mình và họ không có quyền can thiệp; cô không quan tâm thân hình yếu ớt của anh đang cần đến sự quan tâm chăm sóc của cô đến nhường nào; cô không quan tâm việc anh có thể sẽ không sống cùng anh đến đầu bạc răng long mà cô chỉ nghĩ ở bên nhau được bao lâu thì được như vậy, sau này không thích thì có thể kết hôn với người khác. Cô không quan tâm đến việc anh vô sinh, một mình cô sinh con cũng tốt; cô không quan tâm đến những chuyện phức tạp trong gia đình; cô không quan tâm đến việc nhà anh nghèo đói, rồi không đáp ứng cho cô một cuộc sống sung túc về vật chất, một khi cô đã chọn thì sẽ tự mình cố gắng. Thậm chí để tránh những lời ra tiếng vào ở quê, cô sẽ đến thành phố khác để sống, không ai biết thành phố cô đã từng sống, như vậy để sống một môi trường càng tốt đẹp hơn.
Nhưng tất cả những gì cô làm đều không được anh công nhận. Bố mẹ cô phản đối, anh không hiểu rõ nên cho rằng bố mẹ cô tình, chỉ nghĩ đến tiền bạc; anh bị bệnh, tôi quan tâm chăm sóc, anh lại cho rằng đó là chuyện nên làm, là một việc mà tất cả mọi cô gái đều làm được, lại còn kể ra ai làm tốt hơn để giáo dục cô ( bạn anh bị bệnh, người vợ tận tâm chăm sóc không kêu than…), thậm chí có lúc vì muốn tốt cho sức khỏe của anh, cô không cho anh làm gì, ăn gì, anh còn tức giận với cô, nói những lời khó nghe.
Gia đình anh rất phức tạp, thái độ của anh đối với bố mẹ không thể chấp nhận được, thế nhưng lại yêu cầu cô phải đối xử tốt với họ, quan tâm chăm sóc để họ tình nguyện làm việc rồi giúp anh và cô mua nhà. Nhà anh quả thực rất nghèo, thế mà anh lại cho rằng cô ham tiền, anh thường nói với cô rằng: “Nếu một ngày tôi có tiền thì không biết cô sẽ thế nào nhỉ?”
Thực ra cô không yêu cầu gì nhiều ở anh, đơn giản chỉ là không có nợ nần, có thể sống hòa hợp vui vẻ với bố mẹ, nhưng anh thì đều cho rằng cô là một đứa con gái ham tiền, không muốn chịu khổ cùng anh.
Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện nữa, đâu đâu cũng lộ rõ bản tính của con người anh ta: ích kỷ.
Tại sao một người con trai như thế mà cô lại gắn bó với anh ta lâu như thế chứ? Nguyên nhân là bởi cô luôn theo nguyên tắc yêu thì trước sau như một, chỉ có một người, hơn nữa còn là vì trước đây anh luôn đối tốt với cô, có chuyện gì cũng luôn ở bên cạnh cô.
Sau khi chọn cách chia tay, nhìn thấy sự vui mừng của bố mẹ, cô tự trách bản thân mình nhiều năm như thế cô đã làm được những gì, cô đã làm tổn thương đến bố mẹ, còn vì một người không đáng mà rời xa những người thân yêu của mình. Hà cớ gì mà cô phải làm tổn thương đến họ?
Chúng ta không được phép chọn những người thân yêu, vì vậy trước tiên bạn hãy có trách nhiệm với gia đình, đừng làm tổn thương đến bố mẹ, đừng làm họ hàng đêm không được ngủ ngon, lo lắng cho bạn.
Khi còn trẻ, chúng ta luôn có lòng anh hùng muốn cứu giúp cả thế giới, nhưng sau này chúng ta sẽ nhận ra rằng, mình không có khả năng đó. Nếu có thể cứu được chính mình đã là quá tốt rồi, nếu có thể làm gì đó thêm cho người thân thì càng tốt.
Chúng ta hãy học cách ích kỷ hơn một chút nhé, đừng giống như cô gái kia!
