Sau câu: Vợ ơi kỉ niệm tí mai ra tòa rồi và cái kết hết sức vi diệu!
- Ly hôn đi, tôi chán sống cùng cô rồi? – Hòa gắt gỏng
- Ly thì ly, anh tưởng anh béo bở lắm đấy à. – Loan cũng nặng giọng
Thế là họ quyết định ly hôn sau hai năm chung sống. Cũng may, họ chưa có con nên mọi chuyện cũng giải quyết dễ dàng hơn. Họ nói họ đưa nhau ra tòa mà không ai tin, cứ nghĩ rằng đó chỉ là chuyện đùa của đôi vợ chồng trẻ. Họ hàng hai bên, bố mẹ, anh chị cũng hết lời khuyên can nhưng tất cả đều bó tay chịu trói với hai cái đầu cứng và tính khí ương ngạnh, không ai chịu ai của Hòa và Loan. Các đoàn hội cũng đã vào cuộc mà không ăn thua. Cuối cùng thì tất cả cũng đành phó mặc cho cuộc sống định đoạt.
Ly do Hòa và Loan ly hôn nghe cũng lạ. Hòa không lăng nhăng trai gái, không cờ bạc, rượu chè, Hoa cũng không ngoại tình , phản bội. Bạo lực gia đình cũng không giờ xảy ra. Thậm chí cả một cuộc cãi vã to tiếng hàng xóm cũng không nghe thấy. Vậy mà họ vẫn muốn ly hôn với nhau.
- Tại sao anh không quan tâm đến tôi?
- Vậy sao cô không nhìn lại mình đi. Cô có quan tâm đến tôi không? Cái gì cũng phải công bằng chứ?
Thế đấy! Họ ly hôn có lẽ là vì lý do ấy. Nghe qua thì mọi người sẽ thấy nó lãng xẹt, thậm chí là nhảm nhí. Nhưng chính lý do đó đã đẩy họ dần xa rời nhau. Cuộc sống hôn nhân của họ không có tiếng nói chung.
Loan cả ngày lừ lừ, chỉ biết đến công việc, học thêm và thái độ đó, Hòa gọi là tàu điện. Tàu điện thì không biết nói, nó chỉ biết hoạt động để duy trì sự tồn tại. Còn Hòa, tan làm, về nhà là lao ngay vào công việc. Bữa cơm cả hai gặp nhau nhưng cũng chẳng nói với nhau bất cứ câu nào. Sự im lặng thật đáng sợ. Nó biết thành sự nhàm chán, giết chết sự vui vẻ, sáng tạo trong cuộc hôn nhân của họ.
Cuối cùng thì cả hai cũng đã nhận được giấy gọi của tòa án:
- Mai tòa gọi! – Loan lạnh lùng
- Biết chữ, đọc rồi! – Hòa cũng không kém phần long trọng.
Chợt Loan thấy có gì đó rất buồn thoáng qua trong lòng. Qua ngày mai, Loan sẽ không còn được nhìn thấy bộ mặt ủ rũ, đáng ghét của Hòa nữa. Loan không muốn làm thêm việc nữa, Loan đi vào bếp, mở tủ lạnh, tự nhiên Loan muốn nấu cho Hòa bữa cơm cuối cùng. Vì Loan nhớ, Hòa rất thích ăn đồ ăn Loan nấu. Hình như Hòa cũng giống Loan, ngày mai ra tòa rồi khiến Hòa chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa. Cũng qua ngày mai, Hòa sẽ không phải chịu đựng cái tàu điện là Loan nữa. Nhưng cũng như Loan, Hòa thấy lòng cứ tê tái, rất lạ. Hòa bước xuống nhà và sững sờ khi thấy Loan lạch cạch trong bếp.
- Ghê, nấu cơm cơ đấy! – Hòa cao giọng
- Nấu nốt, gọi là tiệc chia tay, đỡ mất tiền ra nhà hàng. – Loan sỗ sàng
- Kinh, cũng lịch sự như người Tây ấy nhở? – Hòa trêu trọc
- Người ta thì không biết lịch sự chắc? – Loan quắc mắt nhìn Hòa
Bữa cơm hôm đó rất lạ. Cả hai thay vì im lặng thì lại đấu đá nhanh, không khí nhộn lên hẳn:
- Chia tay rồi, nhớ tìm em nào tốt hơn tôi ấy nhé! – Loan mỉa mai
- Tốt hơn cô thì chắc khó. Nhưng xinh hơn cô thì đầy. – Hòa cười hỉ hả
- Cô cũng thế nhé, tìm anh nào hơn tôi trăm lần vào! – Hòa tiếp lời
- Hơn anh trăm lần, tôi có cả rổ nhá! – Loan cười đắc ý
Giúp Loan dọn dẹp với lý do người đàn ông cao thượng phải thế xong, Hòa lên phòng tắm rửa thay đồ. Xong xuôi, Hòa lăn ra, định đánh một giấc lấy sức mai ra tòa thì Loan bước vào. Loan tắm ở nhà tắm dưới, nên không mang đồ theo, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người. Thế quái nào mà hôm nay nhìn quyến rũ thế không biết – Hòa thầm nghĩ. Cũng đúng, giờ này ngày nào Hòa chẳng ngồi bên bàn làm việc, không thì chúi đầu vào mấy trận bóng đá, làm sao biết Loan làm gì, mà quyến rũ với không quyến rũ.
- Này, nhìn cũng mát con mắt phết nhở? – Hòa hỉ hả
- Không dám, quá khen. Anh vừa chê tôi xấu đấy thôi! – Loan được đà lấn tới
Thú thực với lòng mình, hôm nay nhìn Hòa tắm rửa chỉn chu, chải chuốt, Loan cũng thấy động lòng ghê gớm. Loan bước lên giường, quay lưng vào phía Hòa định nhắm mắt ngủ thì:
- Vợ ơi! “Kỉ niệm” tý đi, không mai ra tòa rồi hết cơ hội.
Hòa vừa nói vừa luồn tay vào áo Loan.
- Đồ của nợ!
Câu nói đó của Loan bị chặn đứng lại bằng một nụ hôn ngọt ngào của Hòa. Và chuyện gì đến cũng đến… Lâu lắm rồi cả hai mới say mê, cuồng nhiệt như thế!
- Tuyệt vời thế này mà mai ly hôn rồi. Tiếc nhỉ? – Hòa ủ rũ
- Tiếc thì đừng ly nữa? – Loan thỏ thẻ
- Thật hả? Không ly nữa được không? – Hòa ngồi phắt dậy, nhìn Loan chằm chằm
Vậy là tối đó, cả hai thức gần như trắng đêm để tâm sự . Hóa ra Hòa cần Loan quan tâm mỗi khi đi là về mệt mỏi. Loan cũng vậy, cũng cần sự chia sẻ công việc gia đình của Hòa, cũng cần những câu nói dịu dàng của Hòa hỏi han. Chỉ có điều cả hai muốn nhưng lại không nói ra, lại cứ dùng thái độ lạnh lùng, gắt gỏng để nhìn nhau, chỉ trích nhau thì hỏi sao mà không cãi nhau, không chán nản, không muốn ly hôn cho được.
- Thế là thống nhất không ly hôn nhé! – Hòa hí hửng
Cả hai đều không ngờ, sau cái sự “kỉ niệm” kia lại là một cái kết quá sức vi diệu đến vậy. Tất nhiên, Hòa và Loan khiến ai cũng ngỡ ngàng nhưng cũng vô cùng vui mừng cho họ. Nhưng họ cũng phải trả giá cho hành động bồng bột của mình bằng số tiền tòa phạt do gọi mà không đi, báo mà không đến. Đúng là đồng tiền không thể làm ra hạnh phúc nhưng vẫn cần nó để duy trì hạnh phúc, chỉ cần biết cân bằng nó là mọi chuyện sẽ ổn. Vợ chồng Hòa và Loan đã tìm được tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân. Tất cả chỉ là do họ chưa thấu hiểu, chưa đồng cảm với nhau mà thôi. Sự thẳng thắn trong hôn nhân không quá quan trọng nhưng vẫn cần phải có, đừng vì sự ích kỉ, bắt người khác phải tự hiểu mình mà gây ra sai lầm đáng tiếc.