MƯỚN CHỒNG - Tác giả: Thu Hiền (mysweetlovlyday)



Mặc một chiếc váy màu đen, áo sơ mi màu trắng, đeo cặp kính cận trí thức, đánh thêm tí phấn trên má màu kem, Diễm cố tình làm cho mình già thêm vài tuổi, Diễm vốn là một chuyên viên hóa trang nên việc có thể biến thành bất kì ai cũng không có gì là quá khó.



Trên môi nở một nụ cười, sách cặp, Diễm bắt đầu rời khỏi nhà, trông Diễm bây giờ giống như một cô gái hai mươi lăm khác hẳn cô gái mới mười tám tuổi.



Trên môi nở một nụ cười, Diễm phóng xe đến trường đại học Hồng Hà. Diễm muốn thử một vai trò mới, một trò đùa mới, cuộc sống của Diễm tẻ nhạt quá nên Diễm luôn muốn thay đổi.



Chị họ Diễm là giảng viên của trường đại học, chị bị ốm một tuần nên không thể đi dạy được, Diễm vì muốn đùa nghịch nên đã xin chú của Diễm cho Diễm được thay chị Thúy dạy thay chị ấy đến khi nào chị ấy khỏe hẳn thì thôi.



Lần đầu tiên đi dạy, lần đầu tiên làm cô giáo mà lại giảng viên đại học nên Diễm không tránh khỏi lo sợ, run rẩy, nhưng một con bé lì lợm, bày đủ thứ trò như Diễm thì không có gì là quá đáng cả. Diễm đã lấy lại được tự chủ và tinh thần rất nhanh.



Dắt xe vào cổng trường, Diễm thấy sinh viên đã đi học rất đông, tiếng cười nói, tiếng gọi nhau í ới vang khắp sân trường, Diễm nhìn mấy cây phượng, mấy cây cảnh mà Diễm không biết tên, màu xanh của lá, màu đỏ của hoa, màu vàng của những chiếc lá khô rụng trên sân gạch, nắng hạ vàng làm lòng Diễm lâng lâng một cảm giác khó tả.



Đẩy cặp kính lên cao, tay sách cặp, chân đều bước, trông Diễm chững trạc, uy nghiêm như một cô giáo, Diễm gõ cửa phòng thầy hiệu trưởng.



Giọng thầy Hùng vang lên.



_Mời vào…!!



Tay xoay nắm cửa, Diễm bước vào. Mỉm cười, Diễm chào.



_Chào chú….!!



Ông Hùng quan sát Diễm từ đầu đến chân, ông thở dài.



_Cháu lại định bày ra trò gì nữa đây…??



_Thôi mà chú, đằng nào cháu cũng không có việc gì làm, chú cho cháu được dạy thay chị Thúy mấy buổi,dù gì cháu cũng đã tốt nghiệp đại học rồi, cháu nghĩ là cháu có khả năng dạy học được….!!



_Chú không nghi ngờ khả năng của cháu, mà là chú lo cháu đến đây để phá, không phải đến đây để dạy học.Chú không muốn ngôi trường vốn yên bình này vì sự xuất hiện của cháu lại náo động cả lên….!!



Diễm le lưỡi.



_Chú đừng lo,cháu hứa là cháu sẽ không làm gì quá đáng đâu, bất quá cháu chỉ nghịch ngợm một chút xíu thôi…!!



_Cháu đúng là hết thuốc chữa…!!



Diễm năn nỉ.



_Cho cháu đi dạy đi chú nhé…!! Cháu xin chú…!! Xin chú…!!



Nghe giọng mè nheo của Diễm, ông Hùng bật cười.



_Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi? Cháu đã 18 tuổi rồi đấy, đã tốt nghiệp đại học. Chú biết cháu là thần đồng hơn người. Nhưng lớn rồi mà sao tính cách vẫn không có gì thay đổi thế… ??



Diễm thở dài.



_Bản chất của cháu đã là vậy rồi, cháu không thể thay đổi ngay được, cháu cần có thời gian, mà dù thời gian có trôi qua đi chưa chắc cháu đã muốn thay đổi, cháu muốn tươi trẻ, muốn được làm trẻ con mãi, cháu không muốn trưởng thành, không muốn cháu mau già,làm người lớn có quá nhiều trách nhiệm, có quá nhiều ưu phiền, có quá nhiều lo toan, cháu thì lại không muốn thế… !!



Ông Hùng cười thật to, ông nói.



_Cháu đúng là rất khôi hài, thôi được chú đồng ý cho cháu dạy thay chị Thúy, nhưng cháu phải hứa với chú là cháu sẽ dạy sinh viên thật nghiêm túc, thật ra dáng cô giáo, nếu cháu để chú nghe bất cứ lời phàn nào, chú sẽ cho cháu nghỉ dạy ngay lập tức, thế nào cháu có đồng ý không…??



Diễm gật đầu, nắm chặt lấy tay ông Hùng, Diễm reo lên.



_Cháu cảm ơn chú nhiều lắm, cháu đi dạy đây…!!



_Khoan đã….!!



Diễm hỏi.



_Còn gì không chú….??



_Bố cháu có biết cháu đến trường chú làm giáo viên không…??



Diễm lắc đầu.



_Bố cháu mà biết, chắc là ông sẽ mắng cho cháu một trận, ông đang muốn cháu thay ông quản lí công ty, mà cháu thì lại không thích công việc kinh doanh của gia đình, mặc dù cháu có bằng đại học kinh tế nhưng cháu thấy cháu không hợp, cháu vẫn chưa muốn đi làm, chưa muốn bị gò bó, cháu muốn được tự do…!!



_Cháu phải nghĩ cho bố cháu chứ…!! Bố cháu chỉ có một mình cháu, không dựa vào cháu, bố cháu còn biết dựa vào ai nữa…!!



_Nhưng mà còn ước mơ của cháu, cháu không muốn làm theo những gì mà bố cháu muốn, cháu chán lắm rồi, từ bé đến giờ, cháu đi đâu, làm gì cũng phải nghe theo sự sắp đặt của bố cháu, chú bảo cháu sinh ra làm gì khi không được làm những gì mà cháu thích, cháu thấy cháu chẳng khác khi một con rối cho bố cháu giật dây….!!



Ông Hùng không hài lòng.



_Cháu nói thế là sai rồi, nếu mai sau khi cháu làm cha làm mẹ cháu sẽ hiểu tấm lòng của bố cháu thôi, còn bây giờ cháu hãy còn trẻ, còn bồng bột, cháu vẫn chưa thể thấu hiểu hết được tình yêu của bố mẹ dành cho con cái….!!



_Cháu không phải là không hiểu, chính vì yêu cháu, thương cháu, bố cháu phải cho cháu làm những gì mà cháu thích chứ…??



Ông Hùng nhíu mày.



_Chú thấy bố cháu có ép cháu làm gì quá đáng đâu, này nhé, bố cháu bảo cháu cố gắng học là tốt cho tương lai của cháu đúng không, bố cháu bảo cháu nối nghiệp của ông ấy vì ông tin tưởng vào tài năng của cháu, vậy cháu còn thắc mắc, còn than phiền gì nữa, cháu có biết là còn nhiều người muốn được như cháu mà không được không hả….??



Diễm im lặng, những lời ông Hùng nói không phải là không đúng, nhưng bản tính của Diễm là ương bướng, là thích làm theo ý mình nên rất khó cho Diễm khi phải nghe theo sự sắp xếp của người khác.



Bố Diễm càng bảo Diễm làm theo lời ông, Diễm lại càng chống đối, có lẽ nếu ông bảo Diễm đừng làm theo ông, Diễm lại nghe lời ông hơn, Diễm là người ưa nói nặng, không phải là người ưa nịnh, ưa người ta tâng bốc Diễm lên tận mây xanh.



Diễm đứng dậy, Diễm nói.



_Cháu sẽ nói tiếp với chú về đề tại này vào hôm sau, còn bây giờ cháu lên lớp đây…!!



Ông Hùng nhăn nhó.



_Đến là khổ cho chú, sao cháu lại chọn trường đại học của chú để làm trò đùa của cháu. Cháu mà gây ra chuyện gì là không xong với chú đâu, chú sẽ gọi điện cho bố cháu, chú sẽ bảo ông cho cháu sang bên kia đi học tiếp, học đến bao giờ cháu thay đổi được tính cách nghịch ngợm, thay đổi được tính trẻ con, tính cách hay thích chọc phá của cháu thì mới cho cháu về….!!



_Nếu cháu không muốn như thế thì phải cố gắng nghiêm chỉnh, và bớt nghịch đi…!!



Diễm dạ thật to, trước khi đi Diễm còn cúi xuống hôn chụt lên má ông Hùng, Diễm nháy mắt.



_Chú mà dám bảo bố cháu trừng phạt cháu thì cháu sẽ nói cho cô Loan biết hôm trước chú đã đi đâu, đã làm gì…!!



Diễm giả vờ thở dài, Diễm kêu lên.



_Ôi còn đâu một ông hiệu trưởng mẫu mực, một người thầy yêu học trò, một người chồng, người cha lí tưởng nữa, tất cả đã bị mất hết rồi, đã bay theo gió, theo mấy rồi…!!



_Hôm trước chú đã làm gì mà uống say đến nỗi không còn biết đường về nữa, bàn tay khi say rượu đã cầm lấy tay hả chú, miệng chú đã gọi tên ai khi không còn tỉnh táo nữa, phải chăng chú vẫn chưa quên được mối tình đầu, phải chăng hình ảnh ấy vẫn làm tim chú nhức nhối, phải chăng chú đang lừa dối ai, phải chăng chú đang định phản bội lại cô, phải chăng chú định tìm quên trong men rượu, phải chăng chú chỉ giả vờ sống tốt, sống vui nhưng thực ra tim chú đang đau…??



Ông Hùng tái mặt, đôi mắt ông mở to, ông nhìn Diễm không chớp, ông run rẩy hỏi.



_Tại…tại sao cháu lại biết….??



Diễm vỗ vai ông, Diễm an ủi.



_Vì hôm ấy cháu có mặt tại quán đó, nên cháu đã chứng kiến những câu nói trong lúc say của chú, cũng may hôm ấy cô Loan, và chị Thúy không có nhà khi cháu đưa chú về nếu không số của chú tiêu rồi, chú uống say đến nỗi chú còn dám cầm tay của chị phục vụ quán nữa, hic, nếu hôm ấy sinh viên, hay giáo viên của chú mà nhìn thấy thì chú sẽ không có chỗ để chui đâu…!!



Ông Hùng lau mồ hôi trán, ông lắp bắp.



_Cảm…cảm ơn cháu….!!



_Không có gì…!! Cháu không biết chú từng yêu ai, thích ai nhưng cháu mong là chú hãy cố quên đi quá khứ đau thương, cố quên đi nỗi buồn, gia đình chú đang hạnh phúc, cô Loan yêu chú, chị Thúy cũng yêu chú, cháu mong chú đừng vì chuyện của quá khứ, đừng vì vết thương lòng đã xảy ra cách đây đã lâu lắm rồi làm ảnh hưởng đến hạnh phúc hiện tại và tương lai của chú….!!



_Hãy trân trọng những gì mà chú đang có, đừng vì những thứ chú đã đánh mất làm trái tim chú, làm lòng chú không yên, làm chú không thể sống trọn vẹn cho hôm nay, như thế không đáng đâu…!!



Ông Hùng nhìn sững Diễm, ông bật cười, ông lấy lại tự chủ rất nhanh, kinh nghiệm làm thầy hơn hai mươi năm, là người từng trải nên những lời của Diễm không làm khó được ông lâu, ông gật gù.



_Cháu gái…!! Cháu đã trưởng thành thật rồi, thế mà Chú tưởng là cháu vẫn còn trẻ con, vẫn còn nghịch ngợm, vẫn còn vô tư, vẫn còn bồng bột, xem ra chú phải xem lại cách đánh giá khả năng của cháu, cháu đúng là một cô gái có tài mà không lộ tướng, chú sẽ quan sát cháu, đừng làm chú thất vọng cháu nhé…!!



Tiếng chuông reo báo hiệu giờ vào lớp, Diễm mỉm cười nói.



_Cháu đi đây…!!



_Nhớ phải dạy cho tốt đấy…!!



_Dạ, cháu sẽ cố….!!