Cô và anh hôm nay lại cãi nhau. Lý do vẫn chẳng có gì mới mẻ ngoài chuyện cơm nước không như ý và con cái thì không nghe lời. Lấy nhau hơn chục năm nay, đếm không hết những trận cãi vã, đếm không hết những lần nước mắt rơi và sự ấm ức không thể nói thành lời.


Nhiều khi cô cũng nản với cuộc hôn nhân này lắm. Đi bên anh, cô cảm thấy thua kém đủ điều. Anh học cao, tài giỏi, kiếm được nhiều tiền còn cô cứ mãi loanh quanh một chức vụ trong cái văn phòng công chức nhàm chán. Mỗi khi đi dự tiệc công ty cùng anh, nhìn ánh mắt các cô gái chân dài, xinh đẹp hướng về anh đầy ngưỡng mộ mà cô thấy tủi thân. Có lẽ vì thế cô sinh ra cái tính hay để ý vặt vãnh và cằn nhằn. Cãi nhau xong cô thấy mình cũng quá đáng lắm nhưng nỗi ấm ức tích tụ bao năm khiến cô không thể bỏ qua mọi thứ và vui sống được.


Cô có phải người không an phận không? Chồng tài, con ngoan mà vẫn không thấy đủ. Cô thấy bất lực với bản thân mình, khi không thể có sự nghiệp rạng rỡ làm chồng nở mày nở mặt. Cô bất lực với vẻ ngoài khi sinh đẻ xong là xồ xề, xấu xí. Cô muốn phấn đấu trong sự nghiệp nhưng quá bận rộn việc cơm nước hàng ngày. Cô muốn đi tập yoga, đi spa để lấy lại vóc dáng nhưng không thể kiên trì vì còn phải lo ăn uống cho con. Cô cứ giấu tâm tư thầm kín chẳng biết ngỏ cùng ai rồi trút giận lên những thứ vặt vãnh hàng ngày.


Hôm nay đáng lẽ mọi chuyện đang bình thường, cô về nhà nấu cơm, giặt giữ. Cơm vừa chín cũng là lúc anh về, mang theo một bọc to thơm nức mũi. Thằng Hến sà vào lòng bố hít hà rồi reo ầm lên bố mua thịt quay. Cô ở trong bếp, nhìn đĩa cá rán vừa mướt mồ hôi đứng rán xong, tự dưng thấy tủi thân, cái chảo hết chống dính, miếng cá vỡ tanh bành nằm thảm thương trên đĩa. Anh vào bếp chào cô, cô không đáp, tiện tay trút hết cá vào thùng rác. Anh ngẩn ra:


- Em sao đấy? Cá làm sao mà đổ hết đi thế?


- Cá không ngon, em không muốn ăn nữa. Có thịt quay rồi thì thôi!


- Sao lại không ngon? Anh thấy em vẫn bày biện ra đĩa thế kia cơ mà.


- Nhưng có thịt quay rồi thì thôi!


- Ơ hay, thế nhà ăn 2 món thì em sợ bố con anh no vỡ bụng mà chết à mà phải đổ bỏ?


- Vâng! Sợ đấy! Sợ lắm!


Thế là cãi nhau. Thắng Hến núp kín một góc, ôm lấy bọc thịt len lén nhìn bố mẹ. Cô bỏ lên trên phòng, không muốn ăn cơm nữa. Cô biết lại là cô gây gổ vớ vẩn nhưng sao cục tức này cứ mãi đè nặng trong lòng cô. Cô thấy mình như đám cá rán vỡ tan tành đang nằm gọn trong thùng rác kia còn anh có thể chọn lựa bao nhiêu cao lương mĩ vị bên ngoài để thưởng thức, nghĩ thế nào vẫn thấy anh quá tốt đối với cô còn cô thì quá tồi so với anh. Khóc nhiều khiến cô mệt, cô nằm xuống và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.


Cô tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã 4 giờ sáng. Cô thở dài, định lật người lại thì chợt nhận ra vòng tay anh đang ôm siết lấy cô. Tiếng anh thở đều đều bên cạnh nghe sao thật yên bình. Cô cựa mình, anh cũng cựa mình, hơi ậm ừ gì đó trong mơ nhưng vẫn không nơi lỏng vòng tay đang ôm cô chút nào. Tự dưng cô thấy ấm lòng đến lạ. Tự dưng cô thấy mình thật trẻ con và ngốc nghếch. Phụ nữ đầu 3, mẹ của trẻ con rồi mà vẫn hay có trò giận dỗi và gây gổ lôi thôi. Cô thấy tức cười chính bản thân mình, lại nhớ lại khuôn mặt ngắn tũn ra của anh lúc cãi nhau nên nằm cười khúc khích.


- Nhịn ăn đói quá thành dở hơi rồi đấy à? Cứ nằm cười một mình thế! – Anh hé mắt, vẻ cau có ngái ngủ khiến cô càng buồn cười - Mấy giờ rồi em?


- 4 rưỡi sáng rồi!


- 8 giờ tôi có cuộc họp đấy mẹ Hến ạ, đừng cười nữa tôi còn ngủ thêm.


- Thế bỏ tay ra rồi lăn sang kia mà ngủ.


- Không bỏ!


- Làm sao? Tôi còn dậy đi vệ sinh cái nào!


- Kệ cô! Không bỏ là không bỏ! – Anh càng ôm cô chặt hơn: Tôi còn giận đấy, cô cứ liệu liệu.


- Giận sao còn ôm?


- Giận thì càng phải ôm… Sau này cũng thế, giận đến đâu anh vẫn muốn ôm em đi ngủ… Để nhắc em nhớ, anh luôn ở đây bên em.


ST


Vợ chồng, nếu muốn giữ hạnh phúc dài lâu thì hãy luôn "hành động" như thế này, dù chỉ là một cái ôm giản đơn nhưng chứa biết bao tình cảm và sự quan tâm dành cho đối phương, cũng đủ khiến người ấy tự nhủ với lòng: "À, anh ấy/cô ấy yêu thương mình nhiều lắm, cớ sao lại làm người ta "đau lòng" vì những giây phút vị kỷ của bản thân?".


Chúc các mẹ, các bố có chủ nhật vui vẻ và ấm áp bên gia đình nhé ;).