Đêm đầu tiên, nhìn thấy “cái ấy” không động đậy của chồng tôi mới hiểu vì sao mẹ chồng...
Tôi được mọi người nhận xét là một cô gái khá. Tôi không xinh đẹp nhưng được cái nhanh nhẹn, đảm đang, tháo vát. Chẳng vì thế mà bố mẹ đau yếu thường xuyên, một mình tôi vẫn có thế gánh vác được tất cả cho 3 đứa em nhỏ và lo toan mọi chuyện trong gia đình.
25 tuổi, tôi chưa một lần biết yêu, trái tim cũng chưa một lần biết rung động vì tôi biết, một cô gái nghèo như tôi, nhan sắc lại không có thì mấy ai yêu thương cho được. Vậy mà đùng một cái…
Người phụ nữ ấy ăn mặc sang trọng lắm, đi chiếc xe hơi nhìn qua là biết đắt tiền lại đậu ngay trước chiếc cổng sắt ọp ẹp nhà tôi. Ai cũng mắt tròn mắt dẹt vì không hiểu tại sao nhà tôi lại có vị khách đặc biệt ấy. Người phụ nữ ấy có cách ăn nói rất lịch thiệp, không vòng vo. Bà ấy đã khiến cả nhà tôi choáng váng, mà người sốc nhất là tôi khi ngỏ lời muốn cưới tôi cho con trai bà ấy.
Bà ấy kể rằng con trai bà ấy đang tu nghiệp ở nước ngoài. Bà ấy đi xem thầy thì thầy bảo số con trai bà phải có vợ thì mới về nước an toàn được, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm. Xem số vận thì tôi chính là sự lựa chọn hợp lý nhất. Chính vì thế, bà ấy muốn cưới hỏi tôi cho con trai bà ấy. Chỉ cần tôi về nhà bà ấy là con trai bà ấy có thể quay về rồi.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa từng được nghe có cái chuyện kì lạ đến như vậy. Nhưng khi bà ấy nói sẵn sàng chi ra cả 5 tỷ đồng để tổ chức hôn lễ cho tôi và con trai bà ấy thì tất cả mọi người đều tin rằng những lời bà ấy nói là thật. Vì chẳng ai, không có chuyện quan trọng mà lại chịu chi ra nhiều tiền như vậy. Thái độ của bà ấy rất chân thành và nét mặt còn hiện rõ lên sự lo lắng, bất an.
Một người con gái như tôi mà có được đám cưới như thế thì chắc chỉ là chuyện trong mơ mới dám nghĩ. Hơn nữa, bà ấy đã hứa sẽ giúp đỡ gia đình tôi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn nên tôi đã chẳng do dự mà gật đầu đồng ý. Khối kẻ sau lưng thầm mắng chửi tôi là kẻ tham tiền nhưng nếu đặt địa vị họ vào hoàn cảnh của tôi thì tôi tin chắc rằng, họ cũng sẽ chọn lựa giống như tôi mà thôi.
Đám cưới được tổ chức vô cùng sang trọng. Như để bù đắp cho nỗi thiếu hụt không có chú rể nên trong hôn lễ, mẹ chồng đã trao cho tôi số vàng cưới khổng lồ. Theo như cách mà mọi người nói là vàng đeo gẫy cổ vậy. Nhiều vàng, hôn lễ sang trọng như quan chức nhưng không hiểu sao lòng tôi vẫn thấy trống trải lắm. Chắc chẳng có cô dâu nào như tôi đâu.
- Con lên phòng cưới đi, chồng con vừa về, đang đợi sẵn trên đó rồi!
Mẹ chồng tôi nói bằng chất giọng nghèn nghẹn khiến tôi có chút bất an. Người gọi là chồng tôi về từ lúc nào mà tôi không hay biết. Bước từng bước lên cầu thang, đôi tay tôi run run khi nắm vào chốt cửa. Căn phòng tân hôn được trang trí khá đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng. Trên giường có người nằm và tôi nhanh chóng đoán được đó là ai. Lại gần hơn, tôi nhẹ giọng:
- Anh… Là chồng của em…
Anh không nói gì, chỉ đưa ánh mắt câm lặng đó nhìn tôi. Lại gần anh hơn nữa, tôi nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Hình như đôi chân của anh không hề động đậy. Mặt tôi tái đi, miệng ấp úng chưa thốt lên câu hỏi thì mẹ chồng tôi đã bước vào, giải thích tất cả. Tôi nghe mà chân đứng không vững.
Thì ra cái đám cưới 5 tỷ kia là để thay cho đôi chân của chú rể. Người là chồng tôi vừa trải qua một cuộc đại phẫu để giữ lại tính mạng sau tai nạn ở nước ngoài. Chỉ có điều, nhiều tiền cũng không thể mang về cho anh đôi chân lành lặn. Nó đã bị hủy hoại hoàn toàn. Chính vì vậy, mẹ chồng tôi mới cần người tháo vát, đảm đang như tôi để có thể chăm lo cho anh cả đời.
Tôi quỳ sụp trên sàn nhà lạnh, nước mắt từ đâu rơi lã chã. Tất cả đã không thể quay lại. Đây chính là điều mà tôi lựa chọn thì làm sao tôi dám oan trách nó. Chỉ là khó tránh khỏi cay đắng, xót xa. Bị đồng tiền làm cho lu mờ tâm trí, tôi đã đẩy mình vào cuộc hôn nhân không trọn vẹn.