"Phụ nữ đi làm nếu lương không được 10 triệu thì ở nhà cho xong!"
3 hôm nay, vợ chồng tôi cãi nhau. Và trong lúc cãi cọ, tôi có nói với vợ câu này. Nào ngờ vợ tôi giận dỗi tôi suốt mấy ngày hôm nay. Vì thế, hôm nay tôi viết tâm sự này của gia đình mình lên đây, mong mọi người bớt chút thời gian cho vợ chồng tôi 1 ý kiến.
Tôi năm nay 32 tuổi và đang làm kinh doanh riêng đồ điện tử, điện lạnh tại nhà. Nhà tôi cũng may có vị thế mặt ngõ khá rộng nên tôi tranh thủ tầng 1 để bày biện cửa hàng.
Công việc cũng cho tôi thu nhập khá, khoảng 25-30 triệu/tháng. Vợ chồng tôi có 2 con. Con lớn của tôi năm nay đã vào lớp 1 và con thứ 2 mới được 11 tháng tuổi. Vợ tôi làm kế toán một công ty in. Lương tháng của vợ tôi là 7-8 triệu đồng.
Vì hàng ngày vợ tôi đi làm nên con cái tôi phải nhờ thuê 1 bác giúp việc trong ngày đưa đón. Hàng ngày bác đưa con trai tôi đi học rồi về chăm con gái nhỏ của chúng tôi. Tối đến khi vợ tôi về nhà thì bác ấy mới về.
Vì vợ chồng đều bận việc nên hàng ngày tôi cứ như con thoi. Nhất là khi nhà bác giúp việc ấy có việc, tôi không còn thời gian để ngẩng mặt lên. Chỗ thì đưa đón con, chỗ cho con ăn, con ị rồi cơm cơm nước nước ở nhà.
Chính vì thế, nhiều lần tôi đề nghị vợ tôi nghỉ làm ở nhà để phụ giúp chồng con hoặc tìm kiếm công việc làm online hay nhận các quyết toán thuế cuối tháng. Thậm chí, nếu không tìm được những công việc như thế, tôi cũng mong vợ tôi ở nhà trông con, phụ tôi chuyện kinh doanh và cơm nước hàng ngày. Thế nhưng vợ tôi nhất quyết không chịu.
Cô ấy bảo rằng, dù đi làm lương không cao, dù có con nhỏ song vẫn phải đi làm. Cô ấy được bố mẹ cho đi học bao năm, không thể phí công phí của mà ở nhà được. Hơn nữa, đi làm cô ấy được va chạm, giao tiếp, được thay đổi môi trường để cô ấy trở nên năng động hơn.
Tôi hoàn toàn đồng ý với những gì vợ tôi nói và ủng hộ điều này. Tuy nhiên cũng tùy từng thời điểm và tùy từng hoàn cảnh chứ. Nhà tôi giờ neo người, bố mẹ 2 bên đều ở quê không thể lên phụ trông nom giúp các con được. Trong khi tôi thì tuy ở nhà làm nhưng không thể xoay sở vừa trông con, vừa cơm nước bởi công việc của tôi khá bận.
Mà cứ thuê người giúp việc theo ngày như thế, đành rằng là giải quyết được vấn đề đưa đón con, ăn uống song nói thật tôi không yên tâm. Với lại nhà có thêm người cũng phức tạp. Hơn nữa cũng khá tốn kém.
Tiền thuê giúp việc mỗi tháng ở nhà tôi cũng mất 3,5 triệu đồng. Rồi còn các khoản chi tiêu khác. Tính ra tiền lương của vợ chẳng đủ để trả giúp việc và chi tiêu bỉm sữa, đồ ăn cho các con. Vậy thì vợ tôi ở nhà trông con, phụ giúp việc nhà vẫn vừa tiết kiệm được khoản tiền đó mà lại yên tâm toàn tập.
Bao lần tôi đề nghị vợ tôi như vậy nhưng vợ tôi cứ gân cổ lên cãi. Cô ấy không chịu nghỉ việc. Vì thế mấy hôm trước, vợ chồng cãi cọ nhau, tôi bực mình quá mới bảo: “Phụ nữ đi làm nếu lương không được 10 triệu thì ở nhà cho xong! Đi làm chỉ đủ nuôi bản thân thì đi làm làm gì”.
Nói đúng thực tế như vậy mà vợ tôi vẫn giận ra mặt. Cô ấy bảo tôi coi thường cô ấy, coi thường những phụ nữ đi làm lương thấp. Rằng cô ấy bảo, đàn ông phải là trụ cột gia đình, cô ấy đi làm lương 5 triệu thì cô ấy vẫn sẽ đi. Và tôi là đàn ông thì phải chăm lo đời sống và tinh thần vững vàng cho vợ con.
Thật sự, tôi thấy vợ tôi quá ngang bướng và ngốc nghếch. Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi vợ bởi vì tôi nói đúng phải không các bạn?