Với tình trạng như thế này, em có nên sinh tiếp tập 2 không ạ?
Em chào các mẹ xinh đẹp thông thái :LoveStruc:
Em có chuyện này cần các mẹ tư vấn cho em với. Em lấy chồng được 2 năm, có con gái hơn 1 tuổi rồi. Hồi mới cưới bọn em xác định là có ít nhất 2 bé, 3 năm sẽ làm thêm tập 2. Tuy nhiên sau khi sinh xong bé đầu tiên, có quá nhiều chuyện làm em phải lăn tăn vụ tập 2.
Chuyện là thế này:
- Bọn em cứoi xong, ko phải ở với bmc mà được ở riêng (bmc mua nhà cho), cách nhà bmc khoảng 1 cây số. Tuy nhà rất nhỏ nhưng em thấy quá ổn với cuộc sống riêng của mình. Bmc thì ở với cậu em chồng, lúc í chưa vợ. 1 tuần bọn em về ăn với ông bà và em nó 1 lần, ko va chạm j nhiều nên thanh thản lắm :).
- Em bầu được 8 tháng thì cả nhà đề nghị em nghỉ việc, ở nhà nghỉ dưỡng mà chuẩn bị sinh. Lúc ý công việc của em cũng có nhiều ức chế, bầu bí mệt mỏi, lại được cả nhà offer là xin nghỉ sớm 1 tháng trước khi sinh, dọn về ở với bmc để mc chăm, và "chẳng may có gì" (trở dạ đột ngột chẳng hạn) thì còn có mc ở nhà đỡ cho, chứ ở nhà riêng có 1 thân 1 mình các cụ bảo không yên tâm. Ok, thế là em xin nghỉ sớm, hai vc dọn về ở cùng bmc, nhà riêng khoá cửa để đó.
Trong suốt thời gian 1 tháng ấy, em nói thật là em cũng có nhiều cái bức xúc rồi, nhưng toàn chuyện vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của em. Cách sống của em với bmc ko hợp nhau. Và mang tiếng ở nhà mc chăm chứ, nói thật là em không thấy em được chăm việc j, ăn uống vẫn vậy, ngủ nghỉ vẫn vậy, có thêm việc nấu cơm nấu nước ngày 2 bữa cho nhà chồng, lau nhà thì mc đã thuê 1 người khác làm rồi.
- Rồi em đẻ đúng vào lúc nhà chồng có việc quan trọng, nên hồi em nằm viện, 4 ngày 3 đêm thì mc em chỉ ở lại với em 1 đêm, còn lại là mẹ em và chồng em. Nhưng chỉ với 1 đêm ấy thôi mà tình cảm của em với mc tự dưng khác hẳn. Biết là mc yêu cháu vô cùng vì là cháu đầu của bà, nhưng ngay cả khi cháu nó ko khóc ko quấy, bà vẫn ôm cháu khư khư trên tay, mặc ai nói gì thì nói, bà cũng ko đặt cháu nằm với mẹ và không thích cháu bú mẹ (với lí do mẹ nó không có sữa - mặc dù thực tế là không phải thế). Bc em có bảo là bà để cháu ngủ cạnh mẹ nó cho ấm, bà còn hỏi lại là "thế cứ phải nằm cạnh mẹ mới được ah". Xin lỗi các mẹ chứ, máu sản phụ của em nó lên cao lắm rồi đấy. Một điều nữa là mc bảo vào viện chăm con dâu đẻ nhưng toàn ngồi ôm cháu và chăm chăm cho cháu bú bình, cd đẻ mổ đau thấu trời nhưng vẫn tự phải bò xuống giường lấy cháo ăn, tự đi nhận và trả đồ bệnh viện trong khi các bà đẻ khác chỉ phải nằm cho con bú. Em đã ức chế quá mà phải vào trong WC khóc tấm tức một mình (sau này em mới biết là mc em nghĩ rằng sinh mổ là rất nhàn, là không mất sức j cả)
- Ra viện, em lấy cớ nhà chồng đang bận việc nên xin về với mẹ đẻ 3 tháng. Mẹ đẻ em còn đi làm nên không có nhiều thời gian, nhưng con bé nhà em trộm vía ngoan lắm nên em rất nhàn. Mẹ em chỉ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em là ổn. Bmc em thì không thích hai mẹ con ở ngoại, sợ "người ngoài người ta nhìn vào lại nói nọ kia", nhiều lần bảo mẹ em là cho bọn em về với bmc, mc nghỉ hưu rồi chăm tốt hơn, nhưng em quyết không về. Bmc nhớ cháu, 1 tuần phải đến nhà mẹ em 3 lần mới được. Vấn đề là mỗi lần các cụ đến là lại chỉ đạo em phải thế nọ phải thế kia, xin lỗi cả nhà chứ, cứ như là ông bà mà không can thiệp vào thì em làm hại con em không bằng. Mẹ em cũng ko hài lòng chuyện đó.
- Hết 3 tháng, em phải về với bmc, em cũng xin đi làm lại luôn để tránh những xung đột không cần thiết. Tuy nhiên cũng ko tránh được. Em với bmc (chủ yếu là với mc) xảy ra nhiều vấn đề bằng mặt mà không bằng lòng, thành ra bây giờ em chỉ kính nhi viễn chi. Em là đứa ngang lại gặp bmc khó tính, hay xét nét thì kết quả thế nào, ai cũng rõ.
- Khi về ở với bmc thì chú em chồng đã lấy vợ và cũng ở đấy luôn. Vậy là đại gia đình gồm: bmc, hai vợ chồng nhà em, 1 con bé con, hai vợ chồng cu em nữa (đôi này năm tới cũng sẽ có em bé)==> nhà không quá chật nhưng ko đủ rộng cho từng ấy người. Bọn em cũng đã hết đường về nhà riêng vì căn nhà ấy đã được quyết rao bán, đồ đạc đi sơ tán hết rồi :(
- Giờ con em hơn 1 tuổi. Trong suốt thời gian qua, em bị mâu thuẫn: 1 mặt em rất biết ơn bmc em rất yêu thương con cháu (còn cd thì ko được nằm trong diện này nhá), dù tình yêu nó thái quá tới nỗi lúc nào cũng tưởng tượng cháu bị đói, bị lạnh..., còn 1 mặt thì em ko chịu nổi cảnh các cụ tham gia chỉ đạo toàn phần việc của bọn em, tranh phần chăm con của em, đối xử bất công, hay xét nét những việc em làm, kể cả những việc nhỏ tí mà bình thường người ta có thể im lặng và bỏ qua được.
- Kết quả là bây giờ em rất sợ về nhà. Có một thời gian mà cứ đến gần giờ phải về, em lại bị ra mồ hôi, lạnh tay, tim đập nhanh và khó thở. Tình cảm vợ chồng thì đi xuống. Em đi từ trạng thái vui vẻ, lạc quan (lúc còn ở với mẹ đẻ), sang buồn bã, hay khóc, hay cáu, và giờ là bất cần, phớt lờ, thích thì làm mà không thích thì thôi, lành làm gáo vỡ làm môi mà lôi thôi thì giải tán. Chồng em bảo là không thể hiểu tại sao em lại như thế (trong khi em đã giải thích hết cả rồi).
Chuyện hơi dài, các mẹ thông cảm cho em, ức chế của em cả năm nay rồi mới bung ra thế này :(. Vậy trong tình cảnh như em bây giờ, em có nên sinh con nữa không - trong vòng ít nhất 3 năm nữa? Mc về hưu đang chăm con em, bc vẫn đang đi làm, hai vc chú em đang tính chuyện có bầu, xã em hay phải đi công tác, và anh ấy còn muốn đi học cao học nước ngoài nữa.
Và em nên xử lý về mặt tâm lý của bản thân thế nào? Việc thay đổi bmc là điều không thể rồi, phải không ạ? Nói thêm là chồng em cũng biết bênh vợ nhưng phản kháng yếu, và hay cho rằng mọi chuyện là từ phía vợ trước, hơn nữa anh ấy hay vắng nhà nên ko biết được mọi chuyện :(