Tình yêu là 1 điều kỳ diệu tuyệt vời nhất mà con người có thể dành cho nhau, rồi từ đó người ta xích lại gần, với mong muốn duy nhất là được chia sẻ từ niềm vui, nỗi buồn ... miễn là cùng với người mình yêu ... là quá đủ ...


Thời gian trôi đi ... khi người vợ sinh ra cho chồng 1 đứa con trai kháu khỉnh đáng yêu biết chừng nào ... thì người chồng dường như chẳng còn nhìn thấy vợ mình nữa ... có 1 điều mà người khác nhìn vào sẽ thấy : Anh ta đang đam mê với công việc ... Để rồi từ 2 bàn tay trắng, đôi vợ chồng này làm nên cái của cải vật chất mà cả cái thành phố nhìn vào sẽ nói : Giàu nứt vách đổ tường ... 25 năm chung tay xây dựng ... Nhà cao cửa rộng, công danh sự nghiệp, tiền bạc, vợ hiền dâu thảo, con giỏi thành tài ... Mấy ai tu bao nhiêu kiếp mà được??? Người trần mắt thịt mơ ước, đáng tiếc, con người sống với nhau đâu chỉ có vậy ... Cho dù là người mình đầu ấp tay gối, vẫn phải làm thêm 1 điều gì đó mới thỏa cái bản ngã con người ...


Sáng sớm anh đi làm ... tan sở rời cái ghế cao nhất trong 1 công ty nhà nước anh đang đảm nhận mà chạy về công ty riêng của gia đình ... rồi sau vài ba tiếng họp hành coi tài liệu sổ sách, anh đi tiếp khách, anh đi làm cho nốt công việc của ngày hôm nay ...


Vợ anh tan sở về nhà ... nhìn căn nhà cao tầng mòn mỏi trống vắng ... vì cái Công Dung Ngôn Hạnh, chị từ bỏ bạn bè, ko hội họp, ko lang thang phố phường, chỉ có nhà - công ty . Đến công ty thì quản sao cho xứng đáng với cái số tiền lương mà chồng chị trả cho chị: chưa tới 2 triệu đồng 1 tháng ... Về nhà thì chăm lo nhà cửa sao cho lúc nào cũng tươm tất để chồng về nghỉ ngơi ...



25 năm sống cùng nhau, chưa bao giờ 2 vợ chồng đi du lịch cùng nhau. Có chăng cùng đi ra nước ngoài cũng chỉ để họp... Người ta bảo:" Thì kết hợp vừa đi làm vừa đi chơi" ...


Đúng vậy, đi làm thì cả 2 cùng đi. Đi chơi ... chồng đi trước, bảo anh có việc, vợ nằm khách sạn buồn, cũng ra phố ... Chợt thấy nhau bên kia vỉa hè ... Chỉ biết vẫy tay chào nhau, rồi lại tiếp tục con đường của mình ... Chị tự hỏi:"Mình mặc áo size L, mà sao chồng mình lại mua áo size M?" ... vài buổi shopping, anh vác bao nhiêu là túi quà ... Về nhà ko có 1 cái gì gọi là TẶNG VỢ ... Chị biết là chồng chị mua cho ai làm gì, ko hé răng nửa lời để hỏi ...


Buồn bã trong lòng, chị phát bệnh. Anh thấy chị nằm mệt mỏi, hỏi "Sao bệnh gì bệnh hoài!" ... Tối chị thút thít khóc, anh hỏi " Khóc gì khóc hoài" ... Chị bỏ ăn nghỉ làm mấy ngày, anh khuyên răn, năn nỉ xong thì bảo:" Lần sau em có dỗi, thì đừng có mà bỏ công việc nhé!" ... công việc thì ko được bỏ, còn ăn hay ko thì mặc, nhỉ!


Có gặp, mới biết trên đời có 1 người phụ nữ mà có tấm lòng của bồ tát ... Ai ai cũng khen, ai ai cũng ca ngợi đức hạnh của chị ... Duy chỉ có 1 vài người thì nói rằng: " Con đó chẳng ra gì ... Sinh con trai ra để chiếm đoạt gia tài với bố nó ... " ... 1 vài đó là Mẹ chồng - Chị chồng của chị ...


Hôm nay, cái người đang viết ra những dòng chữ này biết thêm 1 sự thật rằng, anh quan hệ bất chính với 1 con đàn bà làm kế toán, sinh ra 1 đứa con trai giống anh như đúc ... Mua cho con đàn bà đó nhà cừa, xe cộ ko thiếu thứ gì ... Thấy đau đớn trong lòng quá!


Có nên nói cho người vợ biết ko? Dù biết thừa rằng chị cũng đoán ra được từ rất lâu rồi, có nói thêm cũng làm những nỗi đau lòng thêm rỉ máu, những giọt nước mắt lại lăn dài trên môi mỗi đêm ...
Nhưng tôi ko thể nào tha thứ được cho người đàn ông đó. Người đàn ông mà tôi sắp gọi là BỐ CHỒNG, đã khiến cho Mẹ chồng tôi đau khổ như vậy ... Tôi hận con đàn bà khốn nạn kia quá! Tôi hận cái loại người ko biết trân trọng hạnh phúc giữa người với người ... Ôi! Mẹ chồng tôi ...